Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 45.1: Gặp mặt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Moonmimi

Cái gọi là xưởng sửa xe, bất quá là một chỗ dùng lều màu xanh lục dựng lên, còn có chút tác dụng che nắng che mưa, nhìn chung quanh một vòng, phỏng chừng lều đã căng ra hết cũng chỉ có thể chứa một chiếc xe tải lớn.

Cửa được dựng lên từ một ít sắt vụn đồng nát, cũng không biết là lấy từ chiếc xe đạp cũ nào, do dãi nắng dầm mưa nên cánh cửa đều có màu đỏ rỉ sắt.

Mặt đất thì đông một chỗ tây một chỗ đều là vết dầu khô cạn màu đen.

Phương Nghị thập phần hoài nghi, liền cái địa phương rách nát này có thể sửa xe tải lớn phía sau anh ta sao? Không phải đang nói giỡn đi?

Tống Hữu Dân còn nhớ thương tiền kéo xe anh ta đã đáp ứng cho, đi theo từ phía sau tiến vào, xoa xoa tay cười nói:

“Muốn hay không đi vào hỏi một chút?”

Mày đang nhăn của Phương Nghị vẫn chưa từng buông lỏng, tới cũng tới rồi còn có thể làm thế nào đâu?

Anh ta nói:

“Vào đi thôi,”

Anh ta lại nhìn xung quanh một vòng, cũng không nhìn thấy người nào.

“Được rồi,”

Thấy anh ta đồng ý, Tống Hữu Dân tung ta tung tăng đi vào gọi người.

Sau khi đi vào, hắn ta liền sửa lại bộ dáng cháu trai của mình, gào lên giống như là ông chủ lớn.

Sau một lúc lâu, một người đàn ông trung niên chậm rì rì chui ra từ trong căn nhà nhỏ cách xưởng khá xa đang đi tới.

Căn nhà kia cũng ba năm mét vuông, nếu là không nhìn kỹ, Phương Nghị cũng chưa phát hiện được.

Người đàn ông trung niên đáp:

“Làm gì mà gào to như vậy? Tôi lại không phải nghe không thấy.”

Ông ta vừa đi vừa đánh ngáp, động tĩnh lớn như vậy cũng không nghe thấy, xem ra vừa rồi chính là đang ngủ ở chỗ kia .

Tống Hữu Dân: “Sửa xe a, bằng không tôi kêu ông làm gì?”

Hắn ta nói thầm một câu, có việc làm ăn đều không biết khách khí chút đi ra nghênh đón, loại người nào a, đúng là không có ánh mắt!

Nói đến sửa xe, ông chú nhưng thật ra nâng lên chút tinh thần, gần đây trong huyện Phong Dương có một nhà sửa xe đặc biệt nổi danh, đoạt rất nhiều khách hàng của ông ta.

Có đôi khi ông ta đợi cả ngày cũng không tiếp đến người lại đây sửa xe.

Cả ngày đợi ở trong phòng, không có xe để sửa, ông ta còn có thể làm gì, chỉ có thể ngủ, vì thế mới có trường hợp vừa rồi.

Không biết có phải hay không bị đả kích đến quá nhiều, đến chính ông chú đều hoài nghi tay nghề chính mình, nhưng là ông ta còn phải nuôi sống vợ con, suy sút như vậy không thể được.

Rối rắm một đoạn thời gian dài như vậy, hôm nay rốt cuộc chờ tới một khách hàng lớn.

Người đàn ông trước mặt có một cái bụng to, mặt đều hiện song cằm, một người thân hình thẳng tắp, tuy rằng lớn lên không phải rất đẹp trai, nhưng trên người khí thế rất đầy đủ.

Ông chú đánh giá bọn họ vài lần, mới chắp tay sau lưng đi ra ngoài nhìn xem là loại xe đạp gì. Nghĩ thầm, có thể sửa cái một kiếm một đồng tiền cũng được.

Trước cửa có một cây lớn trăm năm tuổi, vừa lúc che khuất hơn phân nửa thân xe.

Bởi vậy lúc ông chú nhấc chân bước ra, ôi trời, là xe tải lớn a!

Vừa thấy xe, trong lòng ông ta liền sinh ra ý nghĩ từ chối mối làm ăn này, này……

Xe này ông ta cũng không biết có thể sửa được hay không a?

Tay nghề sửa xe đều là hữu hạn, đại bộ phận người như bọn họ học thức không cao, một thân tay nghề này chủ yếu là dựa vào kinh nghiệm cùng với sư phụ truyền thụ rồi tích lũy ra tới.

Xe đạp đơn giản hơn nhiều, nếu không phải là bàn đạp thì chính là do xích hoặc là vấn đề do phanh……

Xe tải lớn, loại đồ vật này có bao nhiêu quý a, để cho bọn họ bắt tay đi thử bọn họ cũng không dám.

Việc này không dám thử chạm tay vào liền không có kinh nghiệm; không có kinh nghiệm cũng không dám chạm vào, đây là một vòng tuần hoàn chết.

Ông chú nhìn chiếc xe đối diện trước cửa kia, sau một lúc lâu cũng không dám nói chuyện.

Tống Hữu Dân tính tình nôn nóng, gào giọng hỏi ông ta:

“Ông rốt cuộc có thể sửa hay không a? Lại không bắt đầu sửa thì trời đã tối rồi.”

Trời vẫn còn sớm, lời này của Tống Hữu Dân chính là có chút khoa trương.

Ông chú khẽ cắn môi, trong đầu suy nghĩ một hồi, nghĩ thầm, một ngày cũng chưa kiếm được đồng tiền nào, sửa a!

Cùng lắm thì, cùng lắm thì trước cùng bọn họ nói rõ, nếu sửa không được thì ông ta sẽ không chịu trách nhiệm là được.

Ông ta xoay người, vừa muốn nói chuyện, Tống Hữu Dân chỉ vào một chiếc quân dụng phía sau xe tải lớn nói:

“Ông nhanh nhìn xem, rốt cuộc xe bị vấn đề gì?”

Nguyên lai đây mới là chiếc xe mà ông ta phải sửa.

Thấy tiêu chí lóa mắt phía đầu xe, chân ông chú thiếu chút nữa mềm nhũn, trời ạ, chiếc xe có tiêu chí như vậy là xe lúc huyện trưởng đi công tác mới có, này không phải……

“Không được, không sửa, này xe tôi không sửa được.”

Ông chú thấy chiếc xe kia, vội vàng dừng tay, sửa cái gì mà sửa, nếu là sửa hỏng rồi…… Suy nghĩ một chút, chân ông ta liền run càng lợi hại.

Tống Hữu Dân mở to hai mắt nhìn, “Cái gì gọi là không thể sửa? Không thể sửa sao ông không nói sớm.”

Thời điểm nói lời này, tầm mắt Tống Hữu Dân như có như không nhìn về phía Phương Nghị.

Kết quả như vậy Phương Nghị đã sớm đoán được, anh ta một chút đều không kinh ngạc.

Nhưng thật ra anh ta còn muốn cảm ơn ông ta đã nói thật, bằng không sửa không được còn lãng phí thời gian, khi đó mới càng rắc rối.

Tống Hữu Dân đối với ông chú kia không có sắc mặt tốt, vừa quay đầu liền cười hỏi Phương Nghị,

“Cái này làm sao bây giờ? Nếu không, chúng ta lại đi chỗ khác nhìn xem?”

Phương Nghị đối với việc hắn ta lấy lòng không có phản ứng gì, làm việc bên người ông Tần lâu rồi nên chuyện như vậy anh ta đã trải qua không ít, Phương Nghị không trả lời hắn ta, ngược lại liếc mắt đánh giá ông chú kia một cái, hỏi ông ta:

“Gần đây có nơi nào có thể sửa xe tải lớn hay không?”

Ông chú đang lau mồ hôi lạnh, sau đó cũng phản ứng lại đây người đàn ông có thân hình đĩnh bạt này mới là người quyết định.

Ông ta cũng không ngốc, thấy thái độ nói chuyện của anh ta, ông chú hiểu được người này sợ không phải là người đơn giản, vì thế vừa xoa mồ hôi lạnh vừa nói:

“Ở phía tây đường cái trong huyện Phong Dương, có một xưởng sửa xe lớn, nghe nói có thể sửa xe tải lớn, còn việc có thể sửa tốt được xe này hay không thì tôi không thể bảo đảm, các ngươi có thể đi đến đó thử xem.”

Nghe xong lời này, Tống Hữu Dân theo bản năng nhìn về phía Phương Nghị, hỏi ý kiến của anh ta:

“Có đi thử xem không?”

Phương Nghị thấy ông ta cũng không giống như là nói láo, lưu lại một câu, “Đi thôi,”

Nhìn nơi này tất cả các phương diện so với kinh đô đều kém cách xa vạn dặm, Phương Nghị thật sự là không dám hy vọng vào cái gì.

Bất quá thừa dịp trời còn sớm, anh ta thật ra có thể lại đánh cuộc một lần.

Người vừa đi, Tống Hữu Dân lại tung ta tung tăng đi theo phía sau.

Một cái huyện thành nho nhỏ, nhưng khu vực phía Đông cùng khu vực phía Tây chênh lệch rất lớn, Phương Nghị đi qua phía Đông, trên đường người ít đến đáng thương, một chút phòng ở cao tầng cơ hồ không có.

Bắt đầu đi đến khu vực phía Tây này, lại loáng thoáng xuất hiện tòa nhà hai ba tầng, trên đường cái đều là trẻ em chạy nhảy lung tung khắp nơi.

Hai chiếc xe tải lớn như vậy chạy ở trên đường cái, nhất thời đều đem trẻ em dọa sợ, cho rằng chính mình gặp phải quái vật gì đó, vừa chạy về nhà vừa thét chói tai.

Xưởng sửa xe của Trần Quân Dân ở nơi càng gần về phía Tây đường phố một chút, mặt đường gồ ghề lồi lõm, hai bên đường đều là tường thành thấp bé, năm trước hoa tường vi đã tàn nay lại bắt đầu lộ ra chồi non xanh biếc.

Ngói vụn nơi góc tường cũng mọc đầy màu xanh của rêu.

Bên trong quang cảnh rách nát, thực vật xanh tươi bắt đầu quật cường sinh trưởng, nhìn qua là một bộ cảnh tượng sinh cơ dạt dào, làm cho tâm tình của con người trở nên tốt hơn .

Hai xe rất nhanh đã đến xưởng sửa xe của Trần Quân Dân.

Trần Quân Dân vừa kêu Lục Vệ Quốc lại nghỉ ngơi giữa buổi một lúc, nghe thấy tiếng vang bên ngoài thì cũng chỉ có Trần Quân Dân ra đón.

Ánh mắt đầu tiên của Phương Nghị liền bắt đầu đánh giá xưởng sửa xe này, ừ, so với chỗ vừa rồi lớn hơn gấp đôi.

Người đàn ông này khi thấy xe anh ta cũng không có lộ ra thần sắc kinh ngạc hoảng loạn, nói không chừng vẫn là có thể sửa được, trong lòng Phương Nghị bỗng nhiên hiện ra loại ý tưởng này.

Tống Hữu Dân đem thân phận cấp dưới ưa nịnh hót làm đến cuối, hỏi Trần Quân Dân:

" Ở đây có thể sửa được xe tải lớn hay không? Chính là chiếc xe phía sau xe của tôi ấy.”

Vì không lãng phí thời gian, hắn ta dứt khoát trực tiếp chỉ cho Trần Quân Dân xem.

Ngoài dự đoán chính là, Trần Quân Dân chỉ nhìn thoáng qua liền dời tầm mắt đi, một chút biểu hiện gì cũng không có, giống như chiếc xe kia ở trong mắt Trần Quân Dân cũng không tính là cái gì.

Trần Quân Dân nói:

“Có thể sửa, có thể sửa, các ngươi đi vào nghỉ ngơi đã? Thợ sửa xe của xưởng chúng tôi đang vào nhà uống nước, đợi lát nữa tôi đi kêu hắn ra sửa.”
« Chương TrướcChương Tiếp »