Chương 46

Edit + Beta: Moonmimi



Phương Nghị thở dài, nhìn chằm chằm đôi măt sâu thẳm bình tĩnh của hắn, chậm rãi đã mở miệng.

“Cậu rất giống với một người tôi quen biết".

Lục Vệ Quốc bỗng dưng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đang giả vờ bình tĩnh của anh ta.

Hắn tạm thời còn không biết anh ta muốn nói gì, cho nên cách làm sáng suốt là bảo trì trầm mặc.

Phương Nghị nhẹ nhàng thở ra, nhắm chặt đôi mắt sau đó lại mở ra lần nữa, nói: “Tôi biết khả năng cậu cũng không hiểu, nhưng ý tôi muốn nói chính là, tôi hoài nghi người tôi biết có quan hệ huyết thống với cậu.”

Lúc này Lục Vệ Quốc thật sự không hiểu, cảm thấy đầu óc giống như bao phủ một tầng sương mù, thấy không rõ nhưng lại có chút manh mối muốn nắm bắt.

Trong nội tâm Phương Nghị là xác định trăm phần trăm mình không có tìm lầm người, vì thế chậm rãi mở miệng,

“Tôi có quen biết một vị lão đồng chí, thật lâu trước kia bởi vì một số nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó mà lạc mất con trai cùng cháu trai, tôi tra được lúc trước bọn họ đã đến thị trấn An Bình, cũng là ở chỗ này bỗng nhiên chặt đứt mọi tin tức……”

Phương Nghị tuy rằng không có đem nguyên nhân cụ thể nói rõ, vẫn có điều giấu giếm, nhưng Lục Vệ Quốc từ trong đó được đến một thông tin là: Nguyên thân bởi vì lí do riêng nào đó nên không cẩn thận bị lạc mất.

Trong lòng hắn vô cùng hỗn loạn, hắn không nhớ rõ trong cốt truyện có nhắc đến chuyện này. Chẳng lẽ cốt truyện đã sớm thay đổi? Nhưng không thể phủ nhận chính là theo lời của anh ta, thân phận cha mẹ của nguyên thân sợ là không đơn giản.

Cho nên nhiều năm như vậy Vương Xuân Hoa vẫn luôn bất công với nguyên thân cũng là có nguyên nhân.

Nhưng mà trong nhà nhiều thêm một người, liền ý nghĩa cần thêm lương thực để nuôi dưỡng, cho nên người ích kỷ như Vương Xuân Hoa lúc trước tại sao lại quyết định đem nguyên thân nuôi lớn đâu?

Hơn nữa trong thôn nhiều người như vậy, nếu trong nhà Vương Xuân Hoa có nhiều thêm một đứa con trai, sao lại không có ai phát hiện.

Như vậy cũng có thể lí giải vì sao nguyên thân lại không có khuôn mặt điển hình như mặt hình vuông hay mặt dài như lừa của người Lục gia.

Lục Vệ Quốc nhanh chóng động não, giữa Vương Xuân Hoa cùng với người đàn ông trước mắt này, hắn rất rõ ràng chọn tin lời người đàn ông trước mắt này.

Nếu tất cả những điều mơ hồ cần có một đáp án, vậy hẳn là cha của nguyên thân đã cho Vương Xuân Hoa cái gì đó hoặc là đã uy hϊếp bà ta.

Mà sự xuất hiện của nguyên thân cũng không khiến cho người trong thôn hoài nghi, có khả năng là vì Vương Xuân Hoa ngay từ đầu đã mang thai con thứ hai, chẳng qua không giữ được mà thôi, sau đó dùng nguyên thân thay thế con mình, ý tưởng này có thể giải thích rõ mọi thứ.

Kỳ thật về cơ bản Lục Vệ Quốc đều đoán đúng rồi. Việc xuyên thư đều có thể phát sinh thì có cái gì không thể phát sinh nữa? Cho nên bởi vì hắn không phải nguyên thân nên năng lực tiếp thu của hắn vẫn là rất mạnh.

Phương Nghị thậm chí có chút khẩn trương mà nhìn hắn, bởi vì sắc mặt Lục Vệ Quốc bình tĩnh quá mức.

Phương Nghị làm việc bên cạnh ông Tần đã nhiều năm như vậy, rất ít khi vừa khẩn trương vừa bối rối như thế này.

Suy nghĩ cặn kẽ mọi thứ xong Lục Vệ Quốc ngẩng đầu nói: “Muốn cho tôi tin tưởng anh vậy anh có thứ gì có thể chứng minh, hơn nữa nhiều năm như vậy bây giờ bỗng nhiên lại đi tìm tôi là vì cái gì?”

Lục Vệ Quốc cũng không thể vì suy luận của mình mà thả lỏng cảnh giác, nếu nguyên thân là bị vứt bỏ, mà gia đình nguyên thân lại cùng Lục gia giống nhau như đúc, hắn còn không bằng không trở về.

Phương Nghị vô cùng may mắn chính mình mang theo ảnh chụp, từ trong túi áo lấy ảnh ra, đem ảnh chụp đưa cho hắn xem, bởi vì hắn tin tưởng mà kích động mà nói:

“Đồng chí, người tôi quen có một người cháu là cậu, hơn nữa cũng không phải bây giờ tôi mới bỗng nhiên đi tìm, mà là từ lúc cậu cùng cha cậu mất tích đã bắt đầu đi tìm, chúng tôi chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm cậu.”

Thời điểm thấy ảnh chụp kia, ánh sáng trong mắt Lục Vệ Quốc chợt lóe một chút, khó trách, khó trách anh ta có thể nhanh như vậy nhận ra hắn.

Nếu là không nhìn kỹ, chỉ nhìn qua một cái thì thấy hắn thật sự cùng người trong ảnh trông rất giống nhau, giống đến bảy tám phần.

“Cho nên, cậu là bị nhận nuôi sao?”

Tuy rằng Phương Nghị thật sự không muốn suy đoán cậu chủ đã không còn nữa, nhưng đấy cũng chỉ là lừa mình dối người, nếu vẫn còn sống thì sao lại có thể không quay về nhà, cho nên anh ta thật cẩn thận hỏi ra câu này.

Lục Vệ Quốc cầm ảnh chụp trong tay, nghĩ đến Vương Xuân Hoa, lại nghĩ đến người nhà họ Lục, mặt không có biểu tình gì mà gật đầu.

Sau một lúc lâu, Phương Nghị nói không nên lời, rất nhiều lần anh ta muống nói với hắn, có thể cùng anh ta trở về nhìn xem ông chủ hay không, nhưng lại sợ đối với cha mẹ nuôi của hắn không công bằng.

Lục Vệ Quốc cùng Phương Nghị ở bên ngoài nói chuyện hơi lâu, Trần Quân Dân nhiều lần nhô đầu ra nhìn bọn họ.

Phương Nghị thấy Lục Vệ Quốc đối với thân phận của mình một chút tò mò đều không có, anh ta nhìn hắn, bỗng nhiên chậm rãi mở miệng, cuối cùng vẫn là nói ra:

“Tôi biết yêu cầu này khả năng không quá hợp lý, tôi có thể thỉnh cầu cậu cùng tôi trở về gặp ông chủ hay không?

Đương nhiên có thể trở về nhận tổ quy tông là tốt nhất.

Từ lúc Phương Nghị nói với hắn yêu cầu này, anh ta vẫn luôn đợi ở xưởng sửa xe xưởng. Anh ta cũng không hiểu rõ được cháu trai của ông chủ đang suy nghĩ cái gì, nếu thật sự tin tưởng anh ta, vì cái gì lại không trở về cùng anh ta.

Phương Nghị muốn viết thư về kinh đô, nhưng lai càng muốn trực tiếp tặng cho ông chủ một niềm vui bất ngờ.

Trần Quân Dân hỏi hai câu, sau đó xem ở trên mặt mũi Lục Vệ Quốc cho phép anh ta đợi ở đây.

Lục Vệ Quốc cũng không có cho anh ta một đáp án chính xác, nhưng Phương Nghị vẫn rất thỏa mãn.

Ban ngày anh ta chờ ở bên cạnh Lục Vệ Quốc xem hắn sửa xe, không thể phủ nhận chính là kỹ thuật sửa xe của hắn thật sự cao siêu.

Phương Nghị thường thường đánh giá mặt bên của hắn , cảm thấy không hổ là cháu trai của ông chủ, có được kỹ thuật tốt như vậy nhưng vẫn luôn khiêm tốn, bình tĩnh.

Có đôi khi, Phương Nghị còn lôi kéo Trần Quân Dân tán gẫu, từ trong miệng Trần Quân Dân biết được một ít việc về Lục Vệ Quốc.

Trần Quân Dân trừ bỏ khen vẫn là dùng sức khen.

Chỉ mấy ngày như vậy, Phương Nghị cùng Trần Quân Dân đã quen thuộc với nhau, hắn nói:

“Cậu đừng nhìn người Vệ Quốc gầy như vậy, nhưng là kỹ thuật sửa xe là cái này.”

Trần Quân Dân dựng lên ngón cái, lại tiếp tục nói:

“Người ta còn rất thương yêu vợ mình nữa.”

Phương Nghị sửng sốt một chút, có vợ rồi? Ông chủ của bọn họ có cháu dâu? Nếu biết vợ Lục Vệ Quốc đã mang thai vài tháng, có khả năng anh ta sẽ càng kích động hơn.

Lục Vệ Quốc vừa lúc sửa xong một chiếc xe đạp, rửa sạch sẽ tay xong, chậm rãi đi tới.

Hắn nhiều ngày không để ý tới Phương Nghị như vậy, cũng là vì muốn xác định một chút anh ta muốn hắn trở về có phải là vì để hắn nhận tội thay hoặc có lí do khác. Cũng không phải hắn buồn lo vô cớ, thời đại này mỗi người vì tự bảo vệ mình, phản bội gì đó đều có cả.

Chỉ cần nói mấy câu thì hắn làm sao dám tùy tiện tin tưởng, hắn hiện tại đã không phải một người.

Nhưng sau một thời gian quan sát, thấy Phương Nghị sốt ruột là thật sự, nhưng là vội vã để hắn về gặp mặt ông chủ trong miệng anh ta, mà không phải là loại gấp gáp như chó cùng rứt giậu.

Hơn nữa nhân phẩm của Phương Nghị cũng không xấu.

Phương Nghị vừa thấy hắn lại đây, liền vội vàng đứng lên, khách khí hỏi hắn:

“Có cần tôi giúp đỡ gì hay không?”

Lục Vệ Quốc nói: “Không cần,”

Phương Nghị cũng không ủ rũ, ngược lại bởi vì ở trên người hắn nhìn đến tính cách giống ông chủ càng nhiều mà vui vẻ.

Tầm mắt Lục Vệ Quốc ngừng ở trên người Trần Quân Dân, nói: “Anh Trần, tôi muốn xin nghỉ mấy ngày.”

Phương Nghị vừa kinh ngạc vừa kích động, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Đúng vậy, Lục Vệ Quốc quyết định đi gặp ông Tần, dù sao bản thân cũng sẽ không thiếu hai miếng thịt. Nói không chừng cũng là cơ hội có thể rời xa người Lục gia. Cũng không phải hắn muốn bám vào nhà họ, mà là hắn yêu cầu một cái thân phận.

Trần Quân Dân xem hắn lại nhìn xem Phương Nghị rồi gật đầu.

Lục Vệ Quốc để đợi ở nhà nghỉ hiện tại Phương Nghị đang ở, còn mình thì tan tầm sớm đi tìm vợ.

Vừa ra khỏi cửa, Phương Nghị vẫn luôn đi theo hắn, anh ta chủ động đánh vỡ bầu không khí an tĩnh hỏi Lục Vệ Quốc:

“Cha mẹ nuôi của cậu là người như thế nào ?”

Anh ta thậm chí suy nghĩ có cần đi gặp bọn họ hay không.

Lục Vệ Quốc bỗng nhiên dừng bước chân, hắn cao hơn Phương Nghị mấy centimet, lúc ngẩng đầu đối diện với đôi mắt thâm u của hắn, Phương Nghị sửng sốt một chút.

Chỉ nghe hắn nói:

“ Lục Vệ Quốc, nhà họ Lục ở thôn Hoa Thụ, trước khi quay về, anh có thể đến đó để điều tra.”

Lục Vệ Quốc cũng không tin, sau khi tra được cuộc sống đã trải qua của nguyên thân, anh ta còn có suy nghĩ đền bù cho Lục gia.