Chương 47.1

Edit + Beta: Moonmimi

Nói xong lời này, lúc Phương Nghị vẫn còn mờ mịt chưa hiểu gì, Lục Vệ Quốc đã bước nhanh rời đi.

Lời vừa rồi rốt cuộc là có ý tứ gì? Phương Nghị vừa suy tư, tầm mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng dáng hắn thật lâu không có dời đi.

Lục Vệ Quốc có thể lớn lên, hẳn là có công lao của cha mẹ nuôi, nhưng sao nghe ý tứ mà hắn biểu đạt ra lại có chút không quá thích hợp……

Phương Nghị không muốn lại đoán mò, bước chân đang đi về nhà khách lại chuyển hướng.

Vẫn là đi điều tra mọi việc cho rõ ràng đã, đến lúc đó trở về kinh đô mới có thể báo cáo công việc.

Bởi vì việc này, Phương Nghị cơm tối cũng không muốn ăn định xoay người đi điều tra.

Nhưng nhìn thấy sắc trời cũng nhanh tối rồi, anh ta chỉ có thể đi về nhà khách, sốt ruột đến nỗi tim gan cồn cào.

Còn Lục Vệ Quốc một chút đều không lo lắng, đi đón vợ, giống như ngày thường về nhà ăn cơm.

Nhưng trước khi ngủ lại thuận miệng nói với cô về việc này.

Lý Tĩnh bụng đã lớn thấy rõ, mùa xuân vừa đến, thời tiết cũng dần dần ấm áp, thời điểm cô nằm trên giường chỉ mặc hai lớp quần áo mỏng.

Ánh mắt cô ôn nhu vuốt ve bụng mình, cảm thụ sinh mệnh luật động bên trong.

Nghe hắn nói thân phận chính mình có vấn đề, Lý Tĩnh vẫn chưa phản ứng kịp .

Lục Vệ Quốc cầm gối lót ở nơi thắt lưng của cô, một bàn tay đỡ cô, chậm rãi giải thích.

“…… Cho nên, mấy ngày nữa anh muốn cùng Phương Nghị về kinh đô một chuyến.”

Lục Vệ Quốc không phải cố ý kéo dài không nói chuyện này với cô, mà là ngay từ đầu chính hắn đều không xác định được, nói ra chỉ biết mang thêm bối rối cho cô mà thôi.

Lý Tĩnh rốt cuộc vẫn là bị làm cho kinh ngạc, sau một lúc lâu cũng không động tĩnh gì, qua một hồi lâu, bởi vì kích động nên vòng eo cồng kềnh cứng đờ mới dần dần thả lỏng.

Phản ứng đầu tiên chính là, sao có thể? Như vậy cũng quá ly kỳ rồi.

Phản ứng còn lại là, khó trách, mẹ chồng đối cô không tốt còn có thể hiểu, nhưng đối với con trai ruột không tốt, thì thật sự là không thể nào hiểu nổi.

Đồng thời cũng rất may mắn, cô đã oán giận người nhà họ Lục rất nhiều lần, nếu bọn họ thật sự không có quan hệ huyết thống, ý nghĩ không cam lòng cũng sẽ không còn tồn tại.

Lục Vệ Quốc thấy cảm xúc của cô đã an ổn, mới nhắc tới việc đi kinh đô, hắn muốn mang theo cô cùng về kinh đô, ngày mai lại đi xin nghỉ.

Nếu để cô một người ở lại đây, bình thường ăn ở thì cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn không xác định chính mình sẽ đi mấy ngày, vạn nhất người Lục gia lại đây tìm phiền toái, hắn lại không ở nhà lỡ xảy ra chuyện thì biết làm sao.

Bởi vì sự tình phát sinh quá đột ngột, đầu óc Lý Tĩnh thật sự vẫn chưa tiếp thu hết được, nhưng sau đó đại khái là chịu ảnh hưởng từ cảm xúc bình tĩnh của Lục Vệ Quốc, cô cũng dần bình tĩnh lại, hỏi hắn một câu khi nào thì xin nghỉ.

Hắn có thể nghĩ đến những việc đó, cô cũng giống như có thể nghĩ đến.

Lục Vệ Quốc, “Ngày kia đi,”

Dư lại ngày mai để cho Phương Nghị đi điều tra, vừa lúc hắn cũng cần sắp xếp một chút.

“Được ạ”

Lý Tĩnh vuốt ve bụng, sau đó nghĩ lại, nếu người Lục gia không phải là người nhà của chồng mình, vậy ý nghĩa ngày kia cô sẽ phải đi gặp người nhà chân chính của hắn.

Cảm giác thấp thỏm muộn màng hiện lên trong lòng, làm cho cô khó được trằn trọc không yên.

Kinh đô a, cũng là nơi cô đã từng sinh hoạt, cũng không biết hiện tại là bộ dáng gì.

Không biết người nhà của chồng rốt cuộc là người như thế nào, chỉ cần không hà khắc giống như người Lục gia, cô liền rất thỏa mãn.

Mơ mơ màng màng suy nghĩ, Lý Tĩnh chậm rì rì mà ngủ rồi.

Ngày hôm sau trời vừa sáng Phương Nghị đã dậy, lúc ăn cơm sáng, Phương Nghị chỉ tùy tiện ăn qua loa vài miếng rồi xuất phát về hướng Thôn Hoa Thụ.

Vận khí của anh ta khá tốt, dọc theo đường đi vừa lúc gặp được một chiếc xe bò đi vào trong thôn.

Chỉ do dự một chút, Phương Nghị liền cản lại xe bò, lại cho người đánh xe hai phần tiền, người đánh xe bò vẫn là lần đầu tiên thấy có người hào phóng như vậy, vui tươi hớn hở để anh ta đi lên ngồi, các vị trí trên xe bò tương đối rộng rãi, Phương Nghị chọn một ví trí trong đó, mặc dù không lớn, nhưng ngồi thoải mái.

Nhưng chờ xe bò chậm rì rì xuất phát, Phương Nghị có chút khống chế không được biểu tình của mình.

Xe bò di chuyển lắc lư kẽo kẹt kẽo kẹt, lại thường xuyên xóc nảy kịch liệt.

Dày vò như vậy một giờ, lúc đến nơi thì buổi sáng sớm ở Thôn Hoa Thụ đã dần lộ ra hình thái của nó.

Vào giờ này, khói bếp vẫn đang lượn lờ, có không ít nhà còn đang nấu cơm sáng.

Nhìn thấy gương mặt lạ lẫm của Phương Nghi, mấy đứa trẻ dậy sớm chạy loạn khắp nơi chỉ vào anh ta không biết đang nhỏ giọng nói gì đó, vừa thấy anh ta nhìn qua lại sợ hãi mà vội vàng chạy đi.

Tầm mắt Phương Nghị dừng ở trên người những đứa trẻ đó, bởi vì là mùa đông nên anh ta không tưởng tượng ra những đứa trẻ này ở mùa hè đều là không mặc quần áo mà thả rông, nhưng hiện tại quần áo mặc trên người bọn trẻ lại là những áo bông tránh rét đã cũ nát, chỗ áo bông rách còn rơi ra những sợi bông bay khắp nơi……

Ông lão đánh xe muốn đi, lại bị Phương Nghị ngăn lại, anh ta hỏi ông lão:

“Ông có biết người đứng đầu nơi này là ai sao?”

Ông lão nghiêm túc suy nghĩ, người đứng đầu, vậy đó chính là người làm quan rồi, ông chỉ về hướng nhà của Lưu Thủy.

Phương Nghị cảm ơn ông lão, xoay người liền đi về phía nhà Lưu Thủy.

Anh ta nghĩ: Có thể quản vài người, vậy chứng minh người này là người có uy vọng, hẳn là không đến mức nói láo

Tới nhà Lưu Thủy, Phương Nghị cơ hồ nói toạc mồm mép mới làm cho Lưu Thủy hết cảnh giác.

Cuối cùng anh ta cũng từ trong miệng ông biết được rất nhiều tin tức, nên biết hay không nên biết, dù sao tất cả đều đã biết.

Thời điểm rời đi, mặt Phương Nghị không có biểu tình gì, thậm chí còn có chút tức giận đang đè nén.

Nguyên lai, cha mẹ nuôi là cái dạng này.

Có thể bình an lớn lên, cũng không đồng nghĩa với việc bị đối xử tử tế.