Chương 48

Edit + Beta: Moonmimi

Phương Nghị khó được cảm thấy ảo não mà sờ sờ cái ót: “Cũng tại tôi suy xét không chu toàn,”

Anh ta nhìn về phía Lục Vệ Quốc, người bị bắt nạt từ nhỏ đến lớn theo như lời của người dân trong thôn, trong lòng phẫn nộ đồng thời cũng rất thổn thức.

“Chúng ta khi nào khởi hành?”

Sau một lúc trầm mặc khá lâu, có lẽ là biết Lục Vệ Quốc không muốn quan tâm đến Lục gia, anh ta cũng không nói nữa để tránh tăng thêm phiền não.

Lục Vệ Quốc gõ gõ tay lên mặt bàn, nói, “Ngày mai,”

Phương Nghị kinh ngạc đến mức mở to mắt, nội tâm kích động, đương nhiên là càng nhanh càng tốt, đây cũng là việc anh ta hy vọng.

“Vậy tôi đi về sửa soạn một chút.”

Anh ta đã ở nhà khách mấy ngày, quần áo đồ dùng đều phải thu dọn lại. Còn có một ít giấy tờ chứng minh gì đó……

“Được”

Cửa nhẹ nhàng khép lại, Phương Nghị tới đột nhiên rời đi khi cũng rất vội vàng.

Lý Tĩnh, “Như thế nào không giữ anh ta lại ăn cơm tối?”

Lục Vệ Quốc nói anh ta vội vàng trở về để thu dọn đồ vật,

Có lẽ vì đang mang thai, nên một giây trước Lý Tĩnh còn tò mò bọn họ đang nói chuyện bí ẩn gì, giây tiếp theo cũng đã đem chuyện này quên mất.

Cơm nước xong, hai người cứ theo lẽ thường sớm nằm ở trên giường, trong nhà có nguồn thu nhập, nên Lục Vệ Quốc đã mua đèn, buổi tối trước khi ngủ còn muốn học tập, Lý Tĩnh vẫn luôn học rất nghiêm túc, vốn dĩ chuyện này cũng là chấp niệm của cô, cô ngồi đó nghiêm túc cầm sách giáo khoa mà xem.

Đến nỗi việc mua phiếu ngày mai , Lục Vệ Quốc căn bản không cần lo lắng, Phương Nghị đều có bản lĩnh đem xe chạy đến huyện thành thì chút chuyện như mua phiếu kia khẳng định cũng không thành vấn đề.

Sự thật chứng minh, Lục Vệ Quốc đoán được rất chuẩn, Phương Nghị thông qua con đường đặc thù mua ba phiếu giường nằm, ngay cả giấy tờ chứng minh của Lục Vệ Quốc cùng Lý Tĩnh cũng đã chuẩn bị xong. Sáng sớm tinh mơ anh ta liền cõng cái túi đến nhà hắn.

Lý Tĩnh có tâm muốn mời anh ta vào nhà ăn cơm, lúc này Phương Nghị cũng không khách sáo, hỏi bọn hắn có muốn hỗ trợ xách đồ gì hay không.

Lục Vệ Quốc nói không cần, Phương Nghị theo tầm mắt hắn nhìn qua, thấy trên ghế đặt một cái túi không lớn không nhỏ, thoạt nhìn trọng lượng của nó một người là có thể xách được, Phương Nghị im lặng, lại một khắc này có suy nghĩ chợt lóe qua.

Là đồ vật không nhiều lắm? Vẫn là không nghĩ tại kinh đô ở lâu?

Sự thật chứng minh chỉ là anh ta suy nghĩ nhiều mà thôi.

Người bình thường từ nông thôn vào thành thì đều mang rất nhiều thứ, nhưng hắn không phải người bình thường a.

Mang nhiều đồ vật chỉ mang lại cho mình càng nhiều phiền toái mà thôi.

Lái xe từ trong thành đi đến ga tàu hỏa trước khi tàu khởi hành .

Không có sàn nhà bóng loáng, những dòng chữ đỏ chạy trên màn hình…… Hết thảy thoạt nhìn đều thực cũ nát.

Nhưng có một thứ bất biến chính là cảnh tượng người đến người đi đông đúc náo nhiệt, còn có các loại âm thanh ầm ĩ, cùng với các loại hương vị đồ ăn trộn lẫn ở bên nhau từ nơi xa bay tới.

Trong lòng Lý Tĩnh vẫn luôn bồn chồn, so với lúc biết thân phận Lục Vệ Quốc có vấn đề càng khẩn trương hơn.

Ga tàu hỏa vẫn là dáng vẻ lúc cô đến đây , mấy năm trước thời điểm từ trên xe bước xuống, cô cảm thấy cuộc đời của mình đều là một màu u ám, nơi nào nghĩ đến còn có ngày hôm nay.

“Em làm sao vậy?”

Sờ đến tay chân lạnh lẽo của cô, Lục Vệ Quốc quay sang hỏi, lại nhìn biểu tình của cô đại khái cũng đoán được một ít.

Thời gian còn sớm, Phương Nghị nghe thấy động tĩnh nhìn lại đây, đứa bé trong bụng Lý Tĩnh chính là chắt trai quý giá của ông chủ bọn họ, anh ta lại lần nữa đưa ra ý muốn xách túi giúp hắn, lúc này Lục Vệ Quốc không cự tuyệt nữa.

Trên vai Phương Nghị vác hai cái túi đi ở phía trước dẫn đường, tóc lộn xộn, không còn giữ được hình tượng ngày xưa nữa, nhìn giống như là dân chạy nạn được mặc quần áo tốt.

Lục Vệ Quốc ôm eo cô đi chậm ở phía sau, hai người bọn họ vừa thân mật vừa đặc thù như vậy, tự nhiên hấp dẫn chú ý của một ít người , có phụ nữ nhìn đến gương mặt hồng nhuận non mịn của Lý Tĩnh, khinh thường bĩu môi.

Trước khi lên xe hết thảy đều rất thuận lợi, cho đến khi bọn họ đến chỗ giường nằm, giường của Phương Nghị cùng hai vợ chồng Lục Vệ Quốc nằm đối diện nhau, số thứ tự gần nhau.

Phương Nghị đặt hành lý xuống, còn không có chú ý tới giường nằm đối diện đã có người.

Lục Vệ Quốc tránh đi người khác, ôm Lý Tĩnh đi lại đây, hắn tùy ý liếc nhìn số thứ của giường nằm một cái, lại nhìn nhìn người đang ngủ say ở trên đó, kêu Phương Nghị một tiếng, để anh ta đi xử lý, trong xe người đến người đi nên hắn còn bận che chở Lý Tĩnh.

Ôi! Nếu là hắn không nói, Phương Nghị thật đúng là không để ý.

“Đồng chí, tỉnh tỉnh, đây là giường nằm của chúng tôi.”

Người đàn ông trung niên đang nằm ở trên giường vốn dĩ là giả bộ ngủ, thời điểm ông ta mở mắt ra nỗ lực bày ra bộ dáng hung ác, nhưng khi đối diện với ánh mắt sắc bén của anh ta, lại nhìn lại người đàn ông đang đứng ở bên cạnh người phụ nữ có thai, thân mình run lên, một câu cũng chưa nói nhanh chóng bò xuống giường chạy đi.

Trên xe lửa loại chuyện như vậy thường xuyên phát sinh, chẳng qua là xem ngươi có bằng lòng để cho người khác chiếm không mà thôi, xem ngươi tàn nhẫn vẫn là hắn tàn nhẫn.

Phương Nghị đem ga trên giường kia đổi thành cái chưa trải trên giường của anh ta.

Thời gian mấy ngày cũng đủ để Phương Nghị biết Lục Vệ Quốc có thói ở sạch.

Lý Tĩnh là muốn ngủ ở giường bên dưới, Phương Nghị nghĩ nghĩ lại thay đổi ga giường, anh ta tính ngủ ở giường trên, vị trí đối diện này vẫn là để lại cho Lục Vệ Quốc.

Ý tốt của anh ta, Lục Vệ Quốc cũng không cự tuyệt.

Trong xe người càng ngày càng nhiều, Lý Tĩnh sợ bị người đυ.ng vào bụng, nên liền sớm đi lên ngồi ở trên giường.

Rốt cuộc xe lửa cũng chậm rãi khởi động, Lý Tĩnh vẫn như cũ kìm nén không được nội tâm kích động.

Khi cô bước vào phiến thổ địa này là vào mùa thu, lá cây úa vàng, cỏ cây sơ xác.

Hiện giờ, ngoài cửa sổ phong cảnh nơi nào cũng đều là màu xanh mơn mởn, nhìn về phía xa là một mảnh xanh um tươi tốt, còn có một ít hoa nở đầu xuân, cánh hoa hồng phấn lắc lư theo gió xuân, có lẽ là vì tâm tình tốt, dù cách pha lê Lý Tĩnh cũng có cảm giác có thể ngửi được mùi hương của nó, vui vẻ thoải mái.

Lục Vệ Quốc đã thu dọn xong, hỏi cô:

“Em có muốn uống nước không?”

Lý Tĩnh vừa lúc khát nước, gật đầu nói muốn, Phương Nghị đã nhanh chóng leo xuống dưới cầm cái cốc trong tay Lục Vệ Quốc, nói:

“Cậu ở lại chăm sóc em dâu đi, để tôi đi lấy nước cho.”

Nhìn thân ảnh anh ta nhanh chóng biến mất ở trong đám người, Lục Vệ Quốc nhướng mày, có người chiếu cố như vậy, hắn cảm thấy hành trình xe lửa lần này hẳn là sẽ không quá vất vả.

……

Tại Kinh đô, Dì Phương mở cửa sổ, nghe thấy tiếng hót của chim hỉ thước trên cây lớn ngoài sân, tâm tình rất là vui sướиɠ.

Ông Tần từ phòng ngủ đi ra, nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài, khó được hỏi một câu,

“Đây là chim gì ? Hót vui vẻ như vậy.”

Dì Phương bưng một bát mì đi ra , cười nói:

“Ông chủ, đây là chim hỉ thước, nó hót vui vẻ như vậy chắc là sắp có chuyện tốt, nghe thanh âm này rất dễ nghe.”

Ông Tần không nói chuyện, nghiêm túc nghe vài lần, đúng là nghe có chút khác nhau, ừ, rất vui sướиɠ.

Dì Phương nói nói liền dừng không được,

“Chờ cơm nước xong tôi đi hỏi một chút xem nhà ai có việc vui, chúng ta cũng dính chút không khí vui mừng.”

Tần Chung Nguyên không nói nữa, nhưng nghe thanh âm này, tâm tình cũng bỗng nhiên cũng sung sướиɠ hẳn lên, cảm giác giống như cục đá đè ở trong lòng nhẹ đi rất nhiều.

Cơm nước xong, ông Tần lại nghĩ đến một việc, anh chàng Phương Nghị này, đều đã năm sáu ngày không có tin tức gì.

Bất quá ngẫm lại cậu ta trước kia cũng như vậy, hiện tại tình thế còn tính an toàn, cũng không ai dám trêu chọc ông, ông liền không lo lắng nữa.

Dì Phương lúc gần giữa trưa ra ngoài đi dạo, đông hỏi thăm tây thăm hỏi, hỏi một chút xem nhà ai có việc vui, những việc như mang thai hay cưới hỏi đều tính.

Có thể sống ở trong khu này thì thân phận đều không thấp, dì Phương làm việc ở Tần gia đã lâu, quen biết nhiều người, quan hệ cũng không tồi.

“Buổi sáng mọi người có nghe thấy tiếng chim hỉ thước không?”

“Còn không phải sao, chúng tôi cách cái cây kia rất gần, tôi đã sớm nghe được, cả đàn chim hỉ thước, tôi thấy chắc là sẽ có việc vui lớn gì đó”

Lúc này bỗng nhiên có người cắm vào một câu,

“Chị Phương, tôi thấy chim hỉ thước chính là cách nhà chị gần nhất, không phải nhà chị có việc vui đó chứ?”

Dì Phương sửng sốt, nếu không nói thật đúng là không phát hiện đâu. Cái cây kia không phải là ở trong sân nhà bọn họ sao.

Lúc trở về, Dì Phương lại nói cho ôngTần nghe.