Chương 49.1

Edit + Beta: Moonmimi

Có thể do nguyên nhân về phương diện kỹ thuật , ở niên đại này tốc độ của xe lửa so với đời sau chậm hơn rất nhiều, đường sắt cũng không đủ hoàn thiện, hoàn toàn không thể so sánh, hành trình vốn dĩ một ngày một đêm là có thể tới, lại bị kéo dài tới nửa đêm ngày hôm sau.

Phong cảnh trên đường đi về phía bắc, ở ban ngày khi tầm nhìn rõ ràng càng có thể phát hiện được sự khác nhau, hai bên đường là hàng cây so le không đồng đều nhưng mỗi cây lại rất thẳng, cành cây thẳng tắp mảnh khảnh, khác với phương nam cây vừa thấp lại vừa thô, đồng ruộng mênh mông vô bờ, tầm nhìn trống trải, nhìn qua không có vài ngọn núi.

Lúc xuống xe, Phương Nghị tự giác vác hai túi hành lý, chen chúc trong đám người, đi phía trước dẫn đường.

Có lẽ là mọi người đều ngồi ở bên trong xe lâu rồi nên ai cũng vội vàng đi xuống, xe vừa dừng lại, tiếng xe lửa vẫn đang ầm ầm vang lên, ồn ào nhốn nháo, còn kèm theo tiếng hét hưng phấn cùng tiếng khóc của trẻ con, lối đi nhỏ còn chen chúc nhiều người hơn so với lúc lên xe, người khác cũng sẽ không quan tâm xem ngươi có phải là phụ nữ mang thai hay không, hơn nữa ở niên đại này ở trong mắt bọn họ phụ nữ mang thai cũng không yếu ớt như vậy.

Lục Vệ Quốc che chở cô đi ra, phía sau lưng đều đã chảy mồ hôi, tầm mắt hắn nhìn xung quanh một vòng.

Giờ đã là hai giờ sáng, bầu trời một mảnh xám xịt, xung quanh mơ hồ có anh đèn vàng hiện lên, trong không khí mang theo chút lạnh lẽo dòng người vội vã đi ra ga tàu hỏa, Lục Vệ Quốc cảm thấy may mắn là lúc xuống xe đã để vợ mặc thêm áo khoác.

Hai vợ chồng vẫn luôn đi chậm rì rì, Phương Nghị đã đi thật xa phía trước, quay đầu lại xem hai người không nhanh không chậm đi đường, không hiểu ra sao cảm thấy nóng nảy, nhưng là nghĩ đến việc người ta đang mang thai, cũng không thể bắt người ta đi nhanh để sớm trở về một chút làm cho ông Tần vui mừng được nên lại nhịn xuống.

Vì thế liền có một hình ảnh như vậy, một người đàn ông thân hình thẳng tắp trên vai khiêng hai cái túi, đi vài bước lại quay đầu xem một chút, trong ánh mắt tựa hồ đang thúc giục cái gì.

Lục Vệ Quốc khóe miệng giật giật, không để ý đến anh ta, ôm eo vợ lại thấp giọng hỏi cô có lạnh hay không.

Lý Tĩnh không lạnh, chỉ là có chút khẩn trương mà thôi, ngồi một chuyến xe lửa, liên tiếp vài bữa không ăn được gì khiến cho sắc mặt cô tiều tụy không ít.

“Chúng ta trước tiên tìm một chỗ nghỉ tạm mấy giờ, thuận tiện ăn chút gì đó, hừng đông lại đi tiếp?”

Lời này của Lục Vệ Quốc không phải là dò hỏi.

Người dần ít đi, cũng không như vậy chen chúc như lúc nãy nên hai vợ chồng bước nhanh hơn, bởi vậy Phương Nghị cách bọn họ không đến mười bước chân vừa lúc nghe thấy được lời này, cho rằng bọn họ đói bụng, anh ta nói:

“Về nhà ông Tần là có thể ăn cơm,”

Lục Vệ Quốc giương mắt nhìn anh ta một cái, lại ý bảo anh ta nhìn xem trời tối thui bên ngoài.

“Giờ này chúng ta chỉ có thể tìm một nơi nghỉ tạm mấy giờ.”

Phương Nghị theo tầm mắt hắn nhìn qua, lúc nhìn thấy một mảnh đen tối bên ngoài thì sửng sốt một chút, anh ta hình như là quá sốt ruột.

Liền tính anh ta có bản lĩnh, cũng không có khả năng ở lúc hơn nửa đêm tìm người đến đón bọn họ.

Chọn thời gian đến kinh đô không tốt, ba người phải đi tìm nhà khách, Phương Nghị nghĩ cách mua đồ ăn, còn bốn giờ nữa là trời sáng, bọn họ tính toán nghỉ tạm chờ đến hừng đông.

Hoàn cảnh nhà khách cũng không phải rất tốt, nhưng ít ra so với xe lửa thì an tĩnh hơn, không khí cũng tốt hơn.

Lý Tĩnh có thói quen cùng Lục Vệ Quốc ngủ chung, ăn uống no đủ, thân thể mệt mỏi nằm trên giường, Lục Vệ Quốc mới ôm cô không đến vài phút thì cô đã ngủ rồi.

Hai vợ chồng tốt xấu gì cũng ngủ được ba tiếng, khôi phục một chút tinh thần, còn Phương Nghị thì cả đêm không ngủ.

Từ nơi này đến nhà ông Tần đại khái đi mất một giờ, Phương Nghị đều an bài xong mọi thứ, vì muốn về nhà trước khi ông Tần đi ra ngoài, nên anh ta đã mua bữa sáng trước đó.

Sắc trời vừa sáng, dì Phương lại là bị một đám chim hỉ thước ríu rít đánh thức, không biết có phải ảo giác hay không, dì cảm thấy hôm nay chim hỉ thước hót càng vui vẻ hơn.

Thời tiết phương bắc vào mùa xuân vẫn còn lạnh.

Phòng dì Phương ở lầu một gần chỗ cầu thang, ngoài cửa sổ phòng chính là một cái cây lớn, nó đã có trước khi xây nhà.

Dì mặc bộ quần áo mùa đông ấm áp, lại khoác thêm một cái áo khoác, chậm rãi mở cửa sổ ra, bên ngoài là màu xanh lục của lá cây , dì Phương cũng đã quên cây này gọi là gì, dì nghĩ nó không bị tàn phá bởi tuyết lạnh của mùa đông có thể thì chính là rất lợi hại.

Bị động tác của dì Phương dọa sợ, một đàn chim tức khắc tản ra nhưng thanh âm ríu rít của chim hỉ thước cũng không dừng lại.

Dì Phương nghe thanh âm vui sướиɠ này, mơ hồ cũng cười theo, bỗng nhiên nghĩ đến Phương Nghị đã biến mất một khoảng thời gian, đại khái cũng đoán được anh ta đi làm gì.

Dì mặc quần áo xong, không biết như thế nào lại nghĩ tới ban ngày lúc người khác cùng dì nói, chim hỉ thước là hót ở nhà bọn họ, có chuyện tốt thì cũng nên là ở Tần gia bọn họ, trước khi đóng lại cửa sổ dì nói thầm một câu: Thật sự hy vọng có chuyện tốt xảy ra.

Theo thói quen thức dậy lúc năm sáu giờ sáng, lúc dì Phương từ trong phòng đi ra, trong phòng khách còn không phải rất sáng.

Dì quen cửa quen nẻo đi vào phòng bếp, giống như ngày thường chuẩn bị nấu chút đồ ăn dễ dàng tiêu hóa.

Còn Phương Nghị, người đang bị dì Phương nhớ thương, lúc này đã đi được một nửa đường.

Buổi sáng sau khi tỉnh lại, Tần Chung Nguyên sẽ giống như mọi ngày đi ra ngoài rèn luyện một vòng mới trở về.

Nghe thấy tiếng mở cửa, động tác trên tay dì Phương bất giác nhanh hơn.

Tần Chung Nguyên đã đi đến phụ cận sân huấn luyện, đang đi tới đi tới, bờ vai của ông bỗng nhiên bị người vỗ một cái, ông quay đầu lại thì phát hiện là ông bạn già của mình.

Ông Tôn cười tủm tỉm nói:

“Tôi nghe thấy chim hỉ thước đã hót trước cửa nhà ông hai ngày, đây là có việc vui gì à? Không phải là lại thăng chức mà giấu tôi đi?”

Nhà ông ở bên cạnh nhà Tần Chung Nguyên, ông đã nghe chim hỉ thước hót hai buổi sáng, khẳng định là có chuyện tốt gì đó mà lại giấu ông.

Nói đến việc này, ông Tôn nghĩ sự thật chính là như vậy.

Tần Chung Nguyên nhìn ông Tôn một cái,

“Tôi có thăng chức hay không chẳng lẽ ông không biết?”

Ông Tôn làm như không hiểu ý của ông Tần nói, thầm mắng một câu cáo già, giây tiếp theo ông lại vui tươi hớn hở mà cười, là bộ dáng cười tủm tỉm, hoàn toàn không thèm để ý.

Hai ông lão đứng ở sân huấn luyện một khắc trước còn cười tủm tỉm, ngay sau đó liền động thủ với nhau, mọi người đều đã thói quen. Bọn họ không động thủ liền thấy ngứa ngáy, đó là lời bọn họ nói với con cháu đang lo lắng cho mình.