Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 50.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Moonmimi

Bàn tay đang cầm tay nắm cửa của Tần Chung Nguyên run nhẹ , thậm chí thân thể cũng đứng không vững, nếu không phải có ý chí chống đỡ thì đã ngất rồi.

Đôi mắt sâu không thấy đáy hiện lên sự hoảng hốt, mang theo vô tận tang thương qua bao năm tháng không biết bao giờ đã ươn ướt.

Ông vẫn luôn là một người trấn tĩnh, năm đó kẻ thù dùng súng chỉ vào trái tim ông, ông cũng chưa mất khống chế như vậy.

Cháu trai mà mình chờ đợi nhiều năm xuất hiện ở trước mắt là cảm giác gì, kích động? Không, tâm tình của ông giờ đã không thể diễn tả được.

Thậm chí Tần Chung Nguyên còn suy nghĩ có phải do mình thề dùng sinh mệnh bản thân đổi lấy nguyện vọng cháu trai trở về hay không, nên ông trời mới rộng lượng để cho hắn xuất hiện ở chỗ này.

Sau khi nhìn thấy trong mắt của ông lão hiện lên đau xót hòa lẫn chờ mong, đôi mắt đen nhánh của Lục Vệ Quốc cũng nhu hòa xuống, hắn chậm rãi đứng lên.

Cho dù hai người cách hai mươi mấy năm không gặp, nhưng quan hệ huyết thống lại không thể nào xóa bỏ được.

Phương Nghị nhanh chóng chạy lại đỡ ông, anh ta có thể cảm giác được ông chủ kích động hơn, cũng không dám buông tay ra.

Dì Phương vốn dĩ không muốn khóc, nhưng thấy thân hình già nua của ông, nghĩ đến mấy năm nay ông đã chịu khổ, lại quay lưng đi để lau nước mắt.

Dì cố gắng khắc chế tâm tình của mình, trong giọng nói không giấu được vui sướиɠ,

“Ông chủ, cháu ông đã trở lại, đã tìm được rồi ạ.”

Lý Tĩnh là phụ nữ có thai nên cảm xúc vốn dĩ so với người thường mẫn cảm hơn, trong nháy mắt khi chồng mình đứng lên thì cô cũng đã đứng lên.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy ông , Lục Vệ Quốc liền có một loại cảm giác quen thuộc, phảng phất giữa bọn họ có huyết thống liên lụy với nhau, không đơn giản là bởi vì nguyên thân, hắn có thể cảm nhận được sâu sắc cảm xúc dao động trong nội tâm của ông.

Phương Nghị đỡ tay Tần Chung Nguyên, dưới chân giống như mang theo cục đá nặng ngàn cân, ông không dám lớn tiếng thở dốc, cũng không dám chớp mắt, liền sợ ông trời trêu đùa lão già như ông, trái tim ông đã chịu không nổi bất luận kí©h thí©ɧ gì nữa.

“Ông nội,”

Càng làm cho ông kích động hơn chính là tiếng gọi của người đàn ông lớn lên giống như đúc với cháu trai mà ông vẫn luôn tưởng tượng.

Trong tiếng gọi đó mang theo tôn kính, mang theo tôn trọng đối với người ông này.

Cô gái bên cạnh hắn cũng gọi ông một tiếng:

“Ông nội,”

Lục Vệ Quốc hô lên cái xưng hô này, một là thuận theo cõi lòng; hai là, bằng vào việc ông ấy trong vài chục năm không một ngày nào từ bỏ việc tìm kiếm cháu mình, thì càng đáng giá hắn gọi ra tiếng này.

Với hắn mà nói, đây là chỉ là một câu xưng hô.

Nhưng đối với Tần Chung Nguyên mà nói, vì một câu nói này, ông có thể liền mệnh của mình đều không cần.

Tần Chung Nguyên thật vất vả đến gần phòng khách, môi run rẩy lại không thốt nên một tiếng đáp lại.

Dì Phương đã ổn định lại cảm xúc của mình, dì sốt ruột nên vội vàng mà nói,

“Mọi người nói chuyện với nhau đi, tôi đi nấu thêm cơm sáng.”

Giống như sợ chậm chút nữa thì bọn họ sẽ bị đói.

Khi dì xoay người lại không cẩn thận đυ.ng phải bàn ghế lần nữa, còn đυ.ng trúng vào vết thương lúc trước, nhưng dì lại không có cảm giác gì.

Từ cửa nhà đi đến phòng khách khoảng cách không quá năm sáu mét, Tần Chung Nguyên lại đi được rất gian nan.

Lục Vệ Quốc đi qua đỡ ông thay Phương Nghị, rõ ràng cảm nhận được đôi tay ông run lên.

“Cháu, cháu lại kêu ông lần nữa được không?”

Ông kiên quyết không chịu ngồi xuống, thanh âm khàn khàn già nua mang theo khẩn cầu.

Tiếng khẩn cầu đáng thương này, làm cho trái tim Lục Vệ Quốc người luôn luôn tâm lặng như nước cũng phải run lên.

Hắn nói:

“Ông nội, ông ngồi xuống đã,”

“Được... được”

Tần Chung Nguyên lên tiếng đáp lại, tựa hồ cảm thấy thanh âm của mình quá nhỏ, lại nói thêm một tiếng nữa, khóe mắt che kín nếp nhăn đã đầy nước mắt.

Đời này, việc ông hối hận nhất là làm con trai cùng cháu trai mình lâm vào tình cảnh nguy nan.

May mắn nhất chính là, có thể ở trước lúc mình nhắm mắt xuôi tay tìm về được cháu trai.

Không biết từ khi nào, cánh tay Lục Vệ Quốc đã bị ông chủ động nắm lấy, bàn tay cầm cánh tay hắn chặt chẽ đến mức giống như cái kìm, tựa hồ sợ hắn chạy trốn mất.

Lục Vệ Quốc dựa theo lực cánh tay dìu ông ngồi xuống,

Cảm xúc của Tần Chung Nguyên thật lâu vẫn không thể bình tĩnh được, giống như nhìn cháu trai thế nào cũng không đủ.

Đầu óc choáng váng của ông khi hắn ngồi xuống gần bên thì cũng bình phục rất nhiều.

Phương Nghị đã đi vào phòng bếp hỗ trợ, lúc này trong phòng khách chỉ còn dư lại ba người.

Lý Tĩnh đứng ở phía sau bọn họ, Lục Vệ Quốc nghĩ đến việc vợ mình đang mang thai, ý bảo cô lại gần, trước ánh mắt nghi hoặc của Tần Chung Nguyên, hắn giới thiệu với ông: “Ông nội, đây là vợ cháu.”

“Tốt, tốt, tốt.”

Tần Chung Nguyên chỉ nhìn một cái, liền liên tiếp nói mấy chữ "tốt", chỉ cần cháu trai đã trở lại, cái gì đều không quan trọng.

Chẳng qua, tại một giây nhìn thoáng qua thấy bụng lớn của cô, đôi mắt ông đột nhiên sáng ngời,

“Đây là?”

“Giống như suy nghĩ của ông ạ,”

Lục Vệ Quốc khó được cười cười, lôi kéo Lý Tĩnh ngồi xuống ở bên cạnh mình.

Tần Chung Nguyên kích động đến mức nói không nên lời, lại không biết nghĩ đến cái gì, nhanh chóng lau nước mắt nơi khóe mắt, vội vàng hỏi:

“Có đói bụng không? Để ông đi giục dì Phương nấu nhanh lên.”

Lý Tĩnh theo bản năng nhìn về phía chồng mình một cái, sau đó nói:

“Ông nội, không vội ạ, cháu không đói bụng.”
« Chương TrướcChương Tiếp »