Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 50.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Moonmimi

Hôm nay giống như là nằm mơ vậy, ngoài cửa sổ chim hỉ thước vẫn còn đang hót ríu rít, nhưng không ai cảm thấy chúng nó đang làm phiền.

Tốc độ nấu ăn của dì Phương rất nhanh, trong đại viện ngày thường sẽ đưa một đống đồ ăn lại đây, bọn họ bình thường cũng ăn không hết nhiều như vậy, trong phòng bếp thức ăn tích góp từng ngày nên còn rất nhiều.

Phía dưới bàn có cái tô sứ, bên trong đựng hai mươi mấy quả trứng gà.

Dì Phương quyết định nấu một nồi mì, dì bỏ vào một lúc năm sáu quả trứng gà cũng không đau lòng chút nào cả.

Người thân chân chính, không chỉ là bởi vì huyết thống liên lụy, mà nhiều hơn là ràng buộc trong tim giữa mỗi người. Cách xa nhau nhiều năm cũng sẽ không làm bọn họ cảm thấy xa lạ, ngược lại càng quý trọng cơ hội gặp lại khó có được.

Ông cháu hai mươi mấy năm không gặp, nhưng hai người lại giống như trước nay chưa từng tách ra.

Nghe tiếng cười trong phòng khách, dì Phương bưng một bát mì lớn đi ra, trong lòng suy nghĩ, ông chủ nhiều năm qua vẫn luôn áp lực, đã lâu không thấy ông cười như vậy.

Lục Vệ Quốc là người ít nói, nhưng vô luận hắn nói cái gì, Tần Chung Nguyên đều sẽ cười nói tốt, vẫn luôn là bộ dáng bao dung.

Tần Chung Nguyên suy nghĩ, ông cảm ơn ông trời đã trả lại cháu trai cho mình.

Chẳng những trả lại cho ông, hơn nữa giáo dưỡng của cháu trai cũng rất tốt, ưu tú đến mức làm cho ông không thể bắt bẻ.

Nguyên nhân chính là vì đây là cháu trai của ông, tình cảm chiếm cứ vị trí thứ nhất, nên ông cũng sẽ không đi hoài nghi vì cái gì cháu mình lại ưu tú như vậy.

Tâm tình Tần Chung Nguyên đã bình phục rất nhiều, ông hỏi: “Cháu, cháu hiện tại tên gọi là gì?”

Sau khi kích động trôi qua, ông mới nhớ tới tên hiện tại của cháu mình cũng không biết.

Nhớ tới việc này, không biết mấy năm nay có chịu khổ hay không, ông lại cảm thấy đau lòng. Ông thực sự có lỗi với bọn họ.

Lục Vệ Quốc nói tên của mình cho ông.

Tần Chung Nguyên: “Tốt, tốt, tốt,”

Tựa hồ trừ bỏ mấy chữ này, ông không biết nên nói gì mới có thể biểu đạt tâm tình của mình.

Dì Phương nấu xong cơm, lại nhanh thúc giục bọn họ đi ăn.

Ngày thường Tần Chung Nguyên luôn lẻ loi một người ăn cơm, trên bàn ăn có năm vị trí, luôn bị trống ba cái nhưng hôm nay đều ngồi đầy, đây là việc trước kia ông nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tần Chung Nguyên một lòng đặt trên người cháu trai, tâm tư của dì Phương lại hoàn toàn ở chỗ Lý Tĩnh, nghĩ đến việc chính mình còn có thể thấy đứa bé của cháu trai ông chủ, trong lòng dì lại ngăn không được sự vui mừng.

Đến nỗi chuyện liên quan đến cha mẹ nuôi của Lục Vệ Quốc, về sau bọn họ có tính toán gì không, mọi người đều cố ý xem nhẹ.

Phương Nghị là vì không ảnh hưởng đến tâm tình bọn họ lúc gặp lại nhau, nên không nói cho Tần Chung Nguyên về cuộc sống của Lục Vệ Quốc ở Lục gia.

Trên bàn cơm mọi người hoà thuận vui vẻ, cách hai mươi mấy năm mới gặp lại nhưng không tồn tại một chút ngăn cách nào.

Đôi tay Tần Chung Nguyên run rẩy muốn cầm đũa gắp trứng gà vào bát của Lục Vệ Quốc, thấy vậy Lục Vệ Quốc ngăn cản ông, khuyên ông chính mình ăn.

Những binh lính trong quân tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc Diêm Vương sống trong mắt bọn họ, lúc ở trước mặt Lục Vệ Quốc, Lục Vệ Quốc nói cái gì ông liền làm cái đó.

Cơm nước xong, Phương Nghị thừa dịp hỏi ông một câu,

“Ông có muốn đi sân huấn luyện nữa không ạ?”

Lúc này dù là giữa mày hay ở trong mắt ông đều là vui vẻ.

Tần Chung Nguyên nói:

“Không đi không đi, cháu nói với ông Tôn một tiếng, giúp ta xin nghỉ.”

Vì quốc gia phụng hiến nhiều năm như vậy, giờ ông muốn ở bên cạnh cháu mình.

Lúc Tần Chung Nguyên nói lời này, xem cũng chưa xem Phương Nghị một cái.

Ông hứng thú bừng bừng lôi kéo Lục Vệ Quốc đi thư phòng, không đến hai giờ, hai ông cháu đã vô cùng thân cận.

Còn Lý Tĩnh thì đã sớm bị dì Phương gọi đi nói chuyện phiếm nên Lục Vệ Quốc cũng không cần lo lắng cho cô.

Thời điểm Lục Vệ Quốc đỡ ông lên lầu, dì Phương cùng Lý Tĩnh không biết khi nào đã chạy trên lầu để dọn dẹp phòng ở.

Lục Vệ Quốc cùng Lý Tĩnh liếc nhìn nhau, đều hiểu ý tứ của đối phương, nghe dì Phương lại gọi mình, Lý Tĩnh khẽ đáp lại một tiếng.

Đẩy ra cửa thư phòng, tay Tần Chung Nguyên run rẩy lấy từ trong ngăn kéo ra đồ vật được bọc lại bằng vải đỏ, ông nói:

“Ông cũng không hiểu phải ở chung với con cháu như thế nào, đây là đồ ông tự mình điêu khắc, cháu, cháu có muốn hay không?”

Nói xong lời này, trong ánh mắt Tần Chung Nguyên mang theo một ít chờ mong, biểu cảm giống như là đang dỗ dành trẻ con vậy.

Đồ vật là ông dùng tâm để làm ra, Lục Vệ Quốc như thế nào lại ghét bỏ.

Bên trong là 23 viên hạt châu được điêu khắc tỉ mỉ, kích thước lớn nhỏ không đồng nhất, có thể nhìn ra được ông đã tốn bao nhiêu tâm huyết để làm ra.

Lục Vệ Quốc trong lúc vô tình đếm đếm, đầu ngón tay bỗng nhiên dừng một chút.

Hắn 23 tuổi, tổng cộng có 23 viên.

Ngón tay vuốt ve hoa văn phía trên, hắn cẩn thận nhìn một chút, trên mỗi một viên hạt châu đều khắc một con số.
« Chương TrướcChương Tiếp »