Chương 52.

Edit + Beta: Moonmimi

Sáng sớm hôm sau, ngoài cửa sổ nắng sớm đã bắt đầu chiếu vào phòng, bức màn vẫn chưa được kéo ra, trên cửa sổ là hình dáng lá cây lay động, Lục Vệ Quốc cùng Lý Tĩnh vẫn còn đang dựa vào nhau ngủ, trong phòng khách bỗng nhiên truyền đến âm thanh ầm ĩ, dù cách cánh cửa đều có thể nghe thấy.

Lý Tĩnh đang mang thai nên thích ngủ, Lục Vệ Quốc tỉnh dậy trước, sợ cô tỉnh nên hắn dỗ cô ngủ tiếp, sau đó cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong phòng khách nhưng không nghe rõ lắm, hắn cũng đã tỉnh rồi nên dứt khoát rời khỏi giường.

Cửa vừa mở, hai người trong phòng khách đồng thời quay đầu nhìn lại.

Gương mặt ông Tôn vẫn đang đỏ bừng vì tức giận, bỗng nhiên thấy một người đàn ông giống như đúc với con trai lão Tần, khiến ông khϊếp sợ mà mở to hai mắt nhìn.

Ông Tôn đến đây náo loạn là vì ông lo lắng ông Tần có phải bị bệnh hay không, nghĩ đến đây để xem thử, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt hồng hào của ông Tần thì mệt mỏi do hai phần công việc dồn lại trong mấy ngày nay, tức khắc hóa thành phẫn nộ.

Nguyên lai không đi làm việc là do lười biếng nên trốn trong nhà.

Vì thế ông vừa vào cửa liền chất vấn ông Tần, mắng ông Tần không trượng nghĩa.

Kết quả Lục Vệ Quốc vừa đi ra, lời nói ra tới bên miệng lại nuốt trở vào, cứ treo nửa vời như vậy, nghẹn đến mức mặt ông càng đỏ hơn.

“Người này…… Hắn?”

Ông Tôn run run rẩy rẩy chỉ vào Lục Vệ Quốc, lại nhìn về phía Tần Chung Nguyên.

Tần Chung Nguyên vừa đắc ý vừa vui tươi hớn hở nói:

, “Đây là cháu trai của tôi, cháu ruột.”

Ông Tôn:

“……”

Ông cũng không mù.

Tần Chung Nguyên:

“Bây giờ cũng không thể nói tôi ở nhà lười biếng đi, chỉ cho ông hưởng phúc con cháu vây quanh lại không cho tôi ở nhà với cháu trai sao.”

Lục Vệ Quốc bất đắc dĩ cười, hắn đoán người trước mắt này là bạn của ông nội, nói ra những lời đó đều là đang khoe khoang.

Ông Tôn đúng là không còn lời gì để nói, ai bảo người ta nói đúng đâu.

Tần Chung Nguyên lôi kéo ông Tôn ngồi xuống sô pha, lại tiếp gọi Lục Vệ Quốc lại gần, nói với ông Tôn:

“Mấy ngày nay tôi thật đúng là không phải lười biếng, tôi đây là đang vội vàng dạy Vệ Quốc nhà tôi chơi cờ, không chừng đến lúc đó còn có thể cùng ông luận bàn một chút……”

Dì Phương từ phòng bếp nhô đầu ra nhìn, lại lắc đầu, phỏng chừng ông chủ nhà bọn họ đã nghẹn lâu rồi, thật vất vả tìm được cháu trai trở về, còn là chàng trai ưu tú như vậy, sao có thể không khoe ra được.

Bên tai ông Tôn vang lên tiếng ong ong ong, còn không có phản ứng kịp từ việc ông Tần tìm được cháu trai, Ông Tần còn ngồi một bên khoe khoang, khóe miệng nhếch lên cao đã sắp bằng bầu trời rồi.

Lục Vệ Quốc đúng lúc chen vào hai câu, nhìn thời gian sắp đến giờ ăn rồi, lại đứng lên đi về phòng.

Chờ người đi rồi, ông Tôn cũng tỉnh táo lại, ông nghiến răng nghiến lợi mắng ông Tần:

“Ông nói đủ rồi đi, đã khen nửa ngày rồi.”

Tần Chung Nguyên cũng không tức giận, vẫn vui tươi hớn hở.

Ông Tôn vừa uống trà vừa chậm rì rì hỏi ông Tần:

“Đứa trẻ thất lạc nhiều năm như vậy, phỏng chừng cũng chịu không ít khổ, ông cũng nên bồi thường thỏa đáng cho nó, còn về công việc, tôi có thể giúp ông.”

Hai người bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, nói chuyện cũng không cần che lấp, một cái cương vị công tác nho nhỏ vẫn là có thể giải quyết được.

Nói tới việc này, Tần Chung Nguyên nhưng không vui vẻ như trong tưởng tượng của ông, trầm mặc một lúc lâu.

Ông Tôn hạ giọng hỏi ông Tần:

“Làm sao vậy? Không cần tôi tìm giúp, vẫn là chính ông đã có lựa chọn càng tốt hơn?”

“Công viêc cũng không vội, đứa trẻ còn phải đi về một chuyến.”

Ông Tôn vừa nghe xong, trà đều không muốn uống nữa, ông cho rằng Lục Vệ Quốc còn nghĩ đến người trong nhà bên kia, tức khắc trong lòng không biết tư vị gì, nhẫn tâm đề nghị nói:

“Hắn nếu là còn nhớ thương bên kia, ông cho họ chút bồi thường là được, không phải tôi lắm miệng, nhưng lão Tần, ông cũng chỉ có một người cháu trai như vậy, ông nên……”

Tần Chung Nguyên liếc nhìn ông Tôn:

“Không nghiêm trọng như ông nghĩ đâu,”

Ông Tần giải thích một hồi ông Tôn mới biết Lục Vệ Quốc trở về thật đúng là vì công tác.

Đến nỗi mấy người đã ngược đãi cháu ông, ông Tần không muốn nhắc đến nữa.

Ông Tôn than nhẹ một tiếng:

“Cũng là đứa trẻ biết báo ân”

Ông tiếp tục nói:

“Bất quá ông vẫn nên trông coi kĩ một chút .”

Ông cũng là vì suy nghĩ cho ông Tần, dĩ vãng mỗi năm thời điểm đến dịp tết nhất hay lễ lạc, ông Tôn đều sẽ không đem mấy đứa bé trong nhà mang lại đây, vì sợ trường hợp hoà thuận vui vẻ sẽ kí©h thí©ɧ ông Tần. Thậm chí ông còn nghĩ nếu thật sự không tìm được cháu ông Tần, thì sẽ để con cháu mình hiếu thuận với Tần Chung Nguyên.

Có thể tìm về cháu trai, nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng, ông Tôn là thật hy vọng ông Tần có thể giữ nó lại bên mình.

Tần Chung Nguyên buông cái ly xuống, trầm mặc không có hồi đáp ông Tôn.

Tiếp theo, hai người trò chuyện nửa ngày về việc như thế nào thể tìm được đứa trẻ ……

Thời điểm Lý Tĩnh đi ra, ông Tôn lại khϊếp sợ một lần nữa, được lắm, đều sắp làm ông cố rồi.

Ông Tôn tự nhiên là phải ở lại chỗ này ăn cơm sáng, Lục Vệ Quốc cảm giác được rất rõ ràng, ông ấy đang tìm đề tài, ông cũng sẽ không vòng vo mà trực tiếp nói với hắn Tần Chung Nguyên nhiều năm như vậy cũng chưa từng từ bỏ việc tìm hắn, tiêu phí bao nhiêu thời gian cùng tinh lực……

Lục Vệ Quốc gắp một miếng bánh rán được chiên nửa mềm đặt vào trong bát của Tần Chung Nguyên, trong lòng biết chiến hữu của ông nội là sợ hắn vứt bỏ ông lão có quan hệ huyết thống với hắn , mịt mờ mà nhắc nhở hắn không cần thương tổn ông lão cô độc này.

Hắn ngẩng đầu nhìn ông Tần phía đối diện, Tần Chung Nguyên rốt cuộc là sợ cháu trai không thích ông, ông nói với ông Tôn một câu:

“Được rồi, lão Tôn, ông đừng nói nữa,”

Ông Tôn nửa ngày không nghe thấy Lục Vệ Quốc đáp lại, cũng sợ chính mình chen vào khiến cho mọi việc xấu đi, nên ngậm miệng lại.

Lục Vệ Quốc trong lòng ấm áp, sắc mặt ôn hòa hơn so với bình thường không ít, hắn trịnh trọng bảo đảm:

“Hai ông cứ yên tâm đi ạ, cháu sẽ quay về nhà.”

Lục Vệ Quốc dùng từ "nhà" này, tức khắc khiến cho Tần Chung Nguyên càng cảm động, ngăn cách giữa hai người tức khắc bởi vì lời này đều biến mất.

Giờ Tần Chung Nguyên mới biết được, nguyên lai đứa trẻ này chưa từng trách ông.

Nghĩ như vậy, Tần Chung Nguyên lại cúi đầu, không muốn người khác thấy nước mắt áy náy trong mắt ông.

Mặt ngoài, mấy ngày nay ông là vì muốn ở bên cạnh cháu mình, muốn bù lại những năm tháng đã mất đi.

Trên thực tế, Tần Chung Nguyên sao lại không phải vì sợ ngày nào đó huấn luyện trở về, lại không thấy cháu trai ở nhà nữa, như vậy không phải là đang đào tim của ông sao?

Ông thậm chí vào ngày thứ nhất Lục Vệ Quốc ở lại đây đã có tính toán, vạn nhất Lục Vệ Quốc không muốn rời đi gia đình đã nuôi dưỡng hắn, cho dù không bỏ được, ông cũng không đành lòng khiến hắn buồn, sẽ để hắn trở về.

Chỉ cần mấy ngày nay hắn ở lại bên cạnh ông, liền tính hắn đi trở về không chịu quay lại thì ông cũng thỏa mãn.

Lý Tĩnh an an tĩnh tĩnh mà nhìn ba người, bỗng nhiên hiểu được cái gì, cô vuốt bụng mình, khóe môi lộ ra ý cười dịu dàng, kỳ thật ở lại nơi này cũng khá tốt, cô sẽ thay chồng chiếu cố ông Tần, cũng sẽ hiếu thuận với ông.

Sau khi ăn xong, ông Tôn còn có việc nên rời đi.

Tần Chung Nguyên lại xin nghỉ ngơi thêm hai ngày, ông quyết định chờ cháu trai ngồi xe lửa trở về rồi mới đi công tác, dù sao nhiều năm như vậy ông cũng chưa từng xin nghỉ một ngày nào, giờ xin nghỉ mấy ngày cũng không tính là quá mức.

Trong thư phòng, ông chắp tay sau lưng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, do dự nửa ngày mới nói:

“Lời ông Tôn nói……” Không phải ông bày.

“Cháu biết ạ,”

Lục Vệ Quốc đánh gãy lời nói của ông.

Người càng già sẽ càng cô độc, sẽ lo được lo mất, huống chi, Tần Chung Nguyên mất đi con trai cùng cháu trai nhiều năm như vậy, thật vất vả tìm được, giữ lại trong nhà để yêu thương đều không đủ……

Tần Chung Nguyên cũng đã lớn tuổi, mấy năm nay lại trải qua không ít thăng trầm, vết thương trên người lớn nhỏ gì cũng có, thậm chí thân thể so với Lục Vệ Quốc còn gầy hơn, tóc cũng đã trắng một nửa.

Ở tuổi này, ông hẳn là nên ở nhà hưởng phúc con cháu vây quanh.

Trong nháy mắt Lục Vệ Quốc cảm thấy chính mình làm như vậy là không đúng.

“Ông nội, hiện tại còn không phải thời điểm thả lỏng, nhiều nhất là nửa năm nữa cháu sẽ quay về kinh đô với ông ạ.”

Thân hình hiu quạnh của ông run lên, từ ‘ tốt ’ lại nghẹn ở cổ họng nửa ngày chưa nói ra được.

Cửa chậm rãi khép lại, thân hình ông sau một lúc lâu cũng chưa động đậy, ngoài cửa sổ tiếng lá cây sàn sạt, bất tri bất giác trên mặt ông đều là nước mắt.

May mắn, may mắn cháu của ông vẫn còn tồn tại, còn hiếu thuận ông nữa, đây là việc trước kia ông dù có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Lục Vệ Quốc trở về phòng, Lý Tĩnh cầm sách trong tay nhưng lại nửa chữ cũng không xem vào, vừa nghe tiếng mở cửa liền hỏi hắn:

“Thế nào rồi ạ?”

Cảm xúc của ông nội không thích hợp, liền cô đều đã nhận ra.

Lục Vệ Quốc nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt nhẹ nhàng, hắn muốn cảm ơn ông Tôn, trải qua một hồi như vậy phỏng chừng những cảm xúc không tốt tích tụ ở trong lòng Tần Chung Nguyên nhiều năm, giờ cũng tan hết.

Lục Vệ Quốc gật đầu, đi qua ôm lấy cô ngồi xuống,

“Không có việc gì,”

Lý Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu:

“Vệ Quốc,”

“Ừ?”

“Em sẽ ở lại nơi này,”

Lúc này cô hoàn toàn tự nguyện.

Lục Vệ Quốc cúi đầu, trong mắt là cảm xúc không rõ, hắn nói: “Được,”

Thương lượng xong những việc này, Lý Tĩnh lại cùng hắn nói những nội dung cô đã học trong sách, lại phát biểu cái nhìn của chính mình, Lục Vệ Quốc làm một người nghe trung thực, ngẫu nhiên sẽ biểu đạt ý kiến của mình cho cô nghe.