Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 53.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Moonmimi

Không khí giữa hai vợ chồng rất ấm áp, Lục Vệ Quốc nói nếu muốn thứ gì thì trực tiếp nói cho hắn, hắn sẽ mang lại đây.

Kỳ thật đồ vật nơi khác sao có thể so với kinh đô, kinh đô muốn cái gì cũng có, Lục Vệ Quốc bất quá là tìm cái đề tài tâm sự với vợ mà thôi.

Lý Tĩnh mang thai đã sắp bốn tháng, hai người mặt đối mặt nằm nghiêng, dựa gần vào nhau một chút là đã chạm đến đối phương, dĩ vãng cô có thể ôm eo hắn để ngủ nhưng hiện tại cô chỉ có thể đặt hai tay ở trên eo hắn.

Rốt cuộc hai người từ trước nay chưa bao giờ tách ra, Lý Tĩnh nói nói, liền không có thanh âm nữa.

Lục Vệ Quốc cúi đầu xem cô

“Em sao vậy?”

Lý Tĩnh: “Không cần mang cái gì,”

Lục Vệ Quốc nghe giọng nói của cô không thích hợp, mới phát hiện vợ chắc là luyến tiếc hắn, đôi mắt đều đã đỏ lên rồi.

Hắn cúi đầu muốn xem cẩn thận một chút, Lý Tĩnh đột nhiên úp mặt vào trong l*иg ngực hắn, không chịu nói chuyện nữa.

Lần sau gặp lại chắc còn rất lâu nữa, Lục Vệ Quốc cũng không phải người không có một chút du͙© vọиɠ nào, từ lúc bắt đầu tiếp nhận cô, hắn đối với cô vẫn luôn thật lòng, ôm người so với trước kia béo hơn nhiều, ôm vào vừa mềm mại cũng không cấn người.

Vì thế chờ Lý Tĩnh phát hiện không thích hợp, tay chồng cô đã đặt trên eo cô nhẹ nhàng vuốt ve.

Lý Tĩnh thân thể rất nghe lời, nước mắt nơi khóe mắt đều chảy ra tới, còn cố gắng giãy giụa:

“Em bé”

Lục Vệ Quốc ôm cô xoay người lại, từ phía sau lưng ôm lấy cô, giọng nói khàn khàn:

“Anh sẽ cẩn thận, không có việc gì.”

Lý Tĩnh mặt liền đỏ, nhẹ nhàng ưm ư một tiếng, cũng không biết hắn học được hành vi xấu hổ này từ nơi nào, mắc cỡ chết đi được. Trước kia hắn sẽ không như vậy, chạm vào đều không chạm vào cô.

Lục Vệ Quốc một chút làm cô tiếp nhận hắn, dựa vào hắn……

Mặc dù cố kỵ đứa bé nhưng như vậy càng thêm kí©h thí©ɧ.

Lý Tĩnh vừa thẹn vừa ngứa, đầu óc đã không có cách nào tự hỏi.

Chăn nhạt màu trượt xuống một góc, cuối cùng toàn bộ rơi xuống trên mặt đất, một bàn tay nhanh chóng đem nó nhặt lên, chăn ở không trung xẹt qua một cái độ cung……

Hai người náo loạn như vậy một hồi, nhưng thật ra giống như không tiếng động nói cho Lý Tĩnh, cho dù hai người cách xa nhau, bọn họ vẫn là vợ chồng có liên hệ thân mật với nhau.

Bởi vì đêm qua náo loạn đến khuya, Lý Tĩnh lại là người mang thai cho nên đến sáng ngày hôm sau vẫn đang ngủ ngon lành, khuôn mặt ngủ đến mức đỏ bừng, người bên gối dậy lúc nào cũng không biết.

Lục Vệ Quốc từ trong miệng dì Phương lại biết được một chuyện, nguyên lai Tần gia bọn họ còn có họ hàng xa, nói là họ hàng, kỳ thật chính là một đám bạch nhãn lang mơ ước tài sản của nhà bọn họ, cũng may đầu óc Tần Chung Nguyên vẫn còn minh mẫn, không đem bọn họ mời vào trong nhà ở.

Cho dù như vậy, Lục Vệ Quốc vẫn là dặn dò dì Phương cùng Phương Nghị chiếu cố Lý Tĩnh, đừng để cho bọn họ đυ.ng chạm em bé.

Dì Phương biết Lý Tĩnh sẽ ở lại chỗ này thì dị thường hưng phấn, lập tức nhận nhiệm vụ này, nói bảo đảm sẽ không làm cho bọn họ bắt nạt cô.

Thời điểm nói đến chuyện này, Tần Chung Nguyên vừa lúc đứng ở cửa.

Ông cũng là mới biết được kết quả thương lượng giữa hai vợ chồng, nếu cháu dâu đều ở lại nơi này, vậy còn cần lo lắng cháu trai không trở lại nữa sao? Căn bản là sẽ không.

Cho nên một chút lo lắng trong lòng Tần Chung Nguyên cuối cùng cũng biến mất không thấy.

Họ hàng xa của Tần gia có quan trọng bằng chắt trai nhà bọn họ sao? Không có, cho nên Tần Chung Nguyên lập tức liền nói, vì tốt cho chắt trai, không thể lại tùy tiện mở cửa cho mấy người đó vào được.

Dì Phương nhận được lệnh, tức giận tích tụ từ trước đến nay do bị bọn họ khinh bỉ đều biến mất , dì còn nghĩ lúc nào có thời gian đi mua cái chổi, nếu là những người đó không hiểu chuyện nhất quyết muốn chen vào, liền trực tiếp cầm cái chổi đuổi đi.

Đây chính là chắt trai đầu tiên của Tần gia bọn họ, những người khác là thứ gì.

Lục Vệ Quốc còn không có rời đi đã đem khả năng sẽ xuất hiện ngoài ý muốn hạ đến thấp nhất.

Thời tiết ấm dần lên, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, Tần Chung Nguyên cả đời đều ở bên ngoài làm lụng vất vả, giờ bỗng nhiên nghỉ ngơi mấy ngày khiến cho bản thân có cảm giác xương cốt đều mềm đi.

Lục Vệ Quốc dặn dò dì Phương đem bữa sáng giữ ấm, nếu đến 9 giờ mà Lý Tĩnh còn không tỉnh thì lên gọi cô dậy.

Nghe dì Phương đáp lại một tiếng, Lục Vệ Quốc mới yên tâm đỡ ông Tần đi ra ngoài.

Lúc ra cửa, hai chân của Tần Chung Nguyên di chuyển so với người thanh niên như Lục Vệ Quốc đều nhanh hơn rất nhiều, ông bước đi thẳng tắp hướng về phía sân luyện binh.

Lục Vệ Quốc bất đắc dĩ đuổi theo phía sau,

Còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng hô khẩu hiệu vang trời, làm người nghe xong cõi lòng đầy nhiệt huyết.

Bảo vệ cửa vừa thấy Tần Chung Nguyên thì kính quân lễ, sau đó trực tiếp cho bọn họ đi vào.

Người vừa đi, bảo vệ cửa mới âm thầm tò mò, đây vẫn là lần đầu tiên thấy ông Tần dẫn theo người đi vào.

Nói là sân luyện binh, nhưng nơi này cũng không phải sân trung tâm, ở đây chỉ cung cấp nơi huấn luyện cho những người ở phụ cận, nhưng các loại phương tiện đều đầy đủ hết, cũng đủ cho bọn họ tiến hành các loại huấn luyện.

Trong sân một tầng, bên ngoài một tầng, muốn vào nơi có quân vụ quan trọng thì cần phải thỏa mãn các loại điều kiện, bên phải là dãy nhà để mọi người nghỉ ngơi, cách đó không xa là sân thể dục rộng lớn được bao quanh bởi lưới sắt ……

Lúc đi vào dãy nhà làm việc, Lục Vệ Quốc mới phát hiện, hành vi ngày hôm qua của Tần Chung Nguyên thật đúng là không tính là khoe khoang, hiện tại ông quang minh chính đại đi vào chỗ đông người, gặp người nào cũng đều ngóng trông họ hỏi ông một câu: ông Tần, đây là ai vậy?

Mọi người cũng không phụ sự mong đợi của Tần Chung Nguyên, dù sao ai cũng đều biết Tần Chung Nguyên chính là một ông lão cô đơn, trong nhà không có người thân nào khác, vì thế lúc này ai cũng tò mò hỏi vài câu.

Chính tai nghe được Tần Chung Nguyên nói người trẻ tuổi bên người là cháu trai ông, không quan tâm có ý tốt hay ý xấu thì đều kinh ngạc không thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »