Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 54.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Moonmimi

“Làm sao vậy?” Qua vài giây Dương Đại Hồng mới nói ra, nhưng thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Tần Cường Quân cười lạnh một tiếng, lại không nói lời nào, dường như người trước mắt ông ta là một phế vật.

Dương Đại Hồng rất sợ hãi nhưng lại không đoán được suy nghĩ của ông ta, muốn khóc nhưng không dám khóc.

Trong phòng ngủ đứa con đợi hồi lâu, đã sớm quên mất việc cha nó đang tức giận ở trong phòng khách, sau một lúc lâu không chờ đến mẹ nó quay lại, thì tiếp tục khóc to.

Tần Cường Quân vừa nghe thấy nó khóc lại càng không kiên nhẫn hét lên:

“Bà nhìn xem, bà đã nuông chiều thằng bé thành bộ dáng gì! Một chút lễ phép đều không có, còn muốn để chú Tần nhận nuôi, nghĩ đều đừng nghĩ, đồ đàn bà phá hoại này!”

Dương Đại Hồng cũng tức giận, nói bà ta thì còn có thể, nhưng nói con trai bà ta thì không được, bà ta cãi lại:

“Tần Cường Quân, ông nói lời này trong lòng không thấy thẹn à? Do tôi chiều a? Chẳng lẽ ông không chiều chắc!”

Người đàn ông như ông ta ở bên ngoài thì luôn ra vẻ đáng thương, sẽ chỉ ở trong nhà mới tỏ ra mạnh mẽ, nếu nói đến việc cưng chiều con cái, ai so được với ông ta, bà ta đã nghe lén rất nhiều lần Tần Cường Quân cùng con trai nói ông ta mới là người yêu thương nó nhất , về sau phát đạt chớ quên người cha ruột này, không phải việc này bà ta đều là học từ ông ta sao?

Bà ta là mẹ ruột của thằng bé, vì để sau này đứa con bị nhận nuôi có thể nhớ kỹ bà ta, cưng chiều nó không phải là chuyện bình thường sao?

Còn dám cãi lại ông ta, Tần Cường Quân tức điên lên, trở tay cho bà ta một cái tát:

“Mụ đàn bà xấu xa này, còn dám cãi lại tôi à.”

Tiếng tát vang lên, trên mặt Dương Đại Hồng tức khắc hiện lên dấu bàn tay màu đỏ, trên mặt bà ta còn mang vẻ kinh ngạc.

Cố tình lúc này đứa con còn khóc to hơn.

Tần Cường Quân nghe được lời đồn đãi bên ngoài, tâm tình vốn dĩ liền không tốt, gân xanh trên trán nhảy thình thịch.

Dương Đại Hồng nâng một bàn tay sờ trên mặt mình, kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, tựa hồ là không thể tin được ông ta cũng dám đánh mình.

Hai vợ chồng sống với nhau nhiều năm như vậy, vì có thể để con trai về sau nhớ kỹ công ơn của bọn họ, bọn họ vẫn luôn diễn cảnh hai vợ chồng yêu thương nhau, chưa từng đánh nhau, cùng lắm là lúc ý kiến bất hòa thì cãi nhau vài câu.

Dương Đại Hồng mỗi ngày đều ảo tưởng về sau con trai có thể làm người có thân phận địa vị, nên đã nuôi dưỡng nó thành đứa bé da thịt non mịn, eo cũng là béo vài vòng, trên mặt trên cổ đều là thịt.

Một cái tát này, giờ trên mặt bà ta vẫn còn đau rát, đau đến mức nước mắt đều chảy ra.

“Tần Cường Quân, ông còn có lương tâm hay không?”

Dương Đại Hồng bụm mặt, cao giọng mắng.

Tần Cường Quân ngực phập phồng, duỗi tay kéo một cái ghế ngồi xuống, Dương Đại Hồng cho rằng ông ta còn muốn đánh mình, sợ tới mức lảo đảo lùi về sau vài bước.

Cửa phòng ngủ bị kéo ra, một đứa trẻ mập mạp chui ra.

Tần Cường Quân vừa nhìn thấy đứa con này, trong lòng càng tức giận hơn, nghĩ đến những người đó nói cháu ruột của ông Tần đã trở lại, trong lòng ông ta giống như có tảng đá đè nặng.

Dương Đại Hồng thấy ông ta không nói năng gì, đau đớn trên mặt còn đang nhắc nhở bà ta vừa rồi đã phát sinh cái gì, lá gan bà ta lại lớn hơn một ít, cao giọng chất vấn ông ta,

“Tần Cường Quân!”

“Bà câm miệng đi,”

Tần Cường Quân ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn bà ta một cái, nguyên bản đứa trẻ còn muốn ăn vạ để có đường ăn, giờ sợ tới mức lại khóc lên, nước mũi nước mắt đều chảy ra.

“Ông dọa con trai thì có bản lĩnh gì?”

Dương Đại Hồng ôm con trai, vẻ mặt chật vật.

Tần Cường Quân nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra nói:

“Đại bảo khả năng không cơ hội bị ông Tần nhận nuôi.”

Dương Đại Hồng đang vội vàng dùng tay áo lau nước mắt cho đứa con, vừa nghe lời này, bỗng nhiên ngẩng đầu, khó có thể tin hỏi lại:

“Ông vừa nói cái gì?”

Giọng nói của bà ta quá mức bén nhọn, thế cho nên đứa trẻ lại sợ tới mức co rụt người lại, Tần đại bảo vốn dĩ tính tình không tốt, trong nhà mẹ ruột là người cưng chiều nó nhất, nó khóc kêu giãy giụa ở trong lòng ngực Dương Đại Hồng .

Tần Cường Quân quay đầu đi, ông ta cũng rất khó chịu, vì có thể để ông Tần nhận nuôi con mình, ông ta đã chuẩn bị cho đến tận bây giờ.

“Cường Quân, ông lừa tôi có phải hay không?”

Dương Đại Hồng bị con trai đánh vào người, đau đến mức bỗng dưng buông tay ra.

“Tôi lừa bà làm gì?”

Tần Cường Quân giống như cây héo, gắt gao nắm chặt tay.

“Không có khả năng, sao có thể?”

Những năm gần đây Dương Đại Hồng đều mơ mộng làm phu nhân nhà giàu, giờ mộng bỗng nhiên lập tức tan vỡ, làm sao bà ta có thể chịu được.

Bà ta nói:

" Ông nói người nọ thật sự là cháu ruột ông Tần sao?”

Không biết câu nói nào tiến vào trong lòng Tần Cường Quân, ông ta bỗng nhiên ngẩng đầu.

……

Buổi chiều, dì Phương đang nhàn rỗi, chuẩn bị đi ngủ một giấc thì thấy vang lên tiếng đập cửa .

Dì còn buồn bực một chút, ông chủ đang ngủ, hai vợ chồng cũng về phòng ngủ trưa, Phương Nghị còn vội vàng đi làm việc, cho nên người đến là ai a.

Dì đi phía trước hai bước lại xoay người đến cửa phòng bếp cầm lấy cái chổi vừa mới mua.

Một bàn tay Tần Cường Quân còn ở giữa không trung, cửa két một tiếng mở ra.

Người gõ cửa là một nhà Tần Cường Quân, trên mặt ông ta mang theo tươi cười cứng đờ.

Dì Phương: “Các ngươi?”

Tần Cường Quân nghĩ như thế nào đều không cam lòng, vì thế nên mới có việc như hiện tại, ông ta lấy lòng cười cười, tầm mắt hướng vào trong xem xét, hỏi dì:

“Chú Tần có ở không ạ? Nghe nói cháu ruột của chú Tần đã trở lại, nên tôi lại đây nhìn xem.”

Trên mặt dì Phương mang theo hoài nghi nhìn bọn họ mấy cái, Dương Đại Hồng mỗi lần lại đây đều mang bộ dáng giống như mình mới là nữ chủ nhân của nhà này, giờ lại thấy bà ta trốn sau lưng Tần Cường Quân, quả thực hiếm thấy bà ta có bộ dáng không rên một tiếng như vậy.

Càng ngạc nhiên hơn là Dương Đại Hồng thế nhưng đối với dì lộ ra một cái tươi cười cứng đờ……
« Chương TrướcChương Tiếp »