Chương 54.2

Edit + Beta: Moonmimi

Đúng lúc này, từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân.

Tần Cường Quân theo thanh âm nhìn qua, đôi mắt bỗng dưng mở to. Lục Vệ Quốc đứng ở trên cầu thang, nghiêm nghị nhìn bọn họ, trong nháy mắt hắn đã nhận người ở cửa có địch ý đối với hắn .

“Dì Phương, có chuyện gì vậy?”

Dì Phương quay đầu lại hỏi: “Làm phiền đến cháu sao?”

Lục Vệ Quốc không trả lời, con ngươi sâu thẳm, hắn nhìn người đứng ở cửa, ý tứ rõ ràng là bị làm phiền tới.

Tần Cường Quân tươi cười càng cứng đờ. Ông ta bỗng nhiên có một loại cảm giác, ngần ấy năm chuẩn bị đều giống như ném đá trên sông.

Dì Phương có chút trách cứ bọn họ làm phiền đến người khác,

“Đây là cháu trai của ông chủ, hai người cũng thấy rồi, còn có chuyện gì sao?”

Tần Cường Quân đối diện với ánh mắt của Lục Vệ Quốc, không biết vì sao cảm thấy lạnh sống lưng.

“Chờ một chút,”

Mấy người đồng thời kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Lục Vệ Quốc để dì Phương đi về phòng nghỉ ngơi trước, dì Phương lại dặn dò hắn vài câu, mới lưu luyến mỗi bước đi mà về phòng.

Người vừa đi, bầu không khí có chút an tĩnh.

Lục Vệ Quốc ánh mắt dừng ở trên người đứa bé phía sau ông ta, chỉ liếc mắt nhìn một cái, rõ ràng khiến đứa trẻ co rụt người lại.

Thân mình cồng kềnh của Dương Đại Hồng lùi về phía sau một bước, duỗi tay muốn véo chồng mình một cái để ông ta đừng sợ hãi.

Cuối cùng Lục Vệ Quốc đem tầm mắt dừng ở trên người Tần Cường Quân, hắn nói:

“Tôi hy vọng ông biết thứ chính mình muốn là cái gì……”

Tần Cường Quân sửng sốt, sau đó thân hình cứng đờ, nguyên lai mục đích của ông ta rõ ràng như vậy sao?

Chỉ nghe người đàn ông trước mắt tiếp tục nói:

“Mấy năm nay ông cũng được đến không ít lợi ích đi?”

Lục Vệ Quốc phỏng đoán, dựa theo phản ứng lạnh mặt của dì Phương thì người trước mắt phỏng chừng chính là họ hàng xa của Tần gia.

Chỉ hai ngày này, Lục Vệ Quốc hoặc nhiều hoặc ít từ trong miệng của dì Phương nghe được không ít chuyện.

Tỷ như, người trước mặt này dựa vào danh tiếng của ông Tần đạt được rất nhiều lợi ích, nhưng không mắc phải sai lầm gì, điều này nói rõ người này còn có thể cứu chữa……

Lục Vệ Quốc cũng không cho rằng ông ta là một kẻ ngốc,

Mạo hiểm chọc giận Tần gia, hơn nữa giờ xác suất con mình được nhận nuôi cơ bản bằng không. Cùng với an ổn với cuộc sống hiện tại, không lo ăn uống……

Chỉ cần không phải đồ ngốc thì đều biết chính mình nên chọn như thế nào.

Tần Cường Quân môi run lên, há miệng muốn nói gì, nhưng một câu biện giải cũng nói không ra được.

So với người Lục gia, người có đầu óc vẫn phải có, chỉ cần đánh vỡ chấp niệm của bọn họ là được.

Trầm mặc một lúc lâu, không khí quá an tĩnh, Tần đại bảo đều biết tình huống này không thích hợp, nên không dám náo loạn.

Tần Cường Quân bỗng nhiên liền lộ ra một gương mặt tươi cười, “Tôi hôm nay chỉ là lại đây nhìn xem, nếu chú Tần thúc cũng không tiện gặp mặt thì tôi đi trước vậy.”

Tới bây giờ, còn có cái gì không cam lòng đâu.

Tần Cường Quân có thể cảm giác được, người đàn ông trước mắt này so với ai đều không kém.

Đã có cháu ruột, con ông ta dù có đưa đến đây cũng không có ý nghĩa gì nữa, trừ cái này ra, lời nói của Lục Vệ Quốc làm bừng tỉnh, thậm chí lúc nghĩ lại liền ra một thân mồ hôi lạnh, Lục Vệ Quốc đây là cho ông ta một cái đường lui.

Thời điểm rời đi , Dương Đại Hồng còn có chút không cam lòng, Tần Cường Quân mặt trầm xuống, bà ta lập tức không dám nói chuyện.

Cửa vừa đóng lại, mày đang nhăn của Lục Vệ Quốc chậm rãi dãn ra, xem ra vừa rồi người nọ vẫn là có đầu óc.

Tần Cường Quân vừa đi ra cửa, bước chân càng lúc càng nhanh, tựa hồ như vậy là có thể khiến bản thân không chột dạ.

“Tần Cường Quân!”

Dương Đại Hồng đi theo phía sau cũng tăng nhanh bước chân, nhưng đứa trẻ lại là cái trói buộc, bà ta chỉ có thể vừa ôm con trai vừa đi, cố tình lại là người béo, đi hai bước liền dừng lại thở.

“Sao còn không gặp người ông đã vội vã đi rồi?”

Dương Đại Hồng thở hồng hộc, thật vất vả đuổi kịp, chính là vừa mở miệng là một chuỗi oán trách.

“Bà câm miệng đi,”

“Cái gì?”

“Về sau không cần nhắc lại chuyện nhận nuôi nữa, ngậm chặt miệng bà lại.”

Tần Cường Quân bỗng nhiên dừng lại, hung ác mà cảnh cáo Dương Đại Hồng một câu.

Ông ta vừa nghẹn khuất vừa sợ hãi, ông ta còn có thể có biện pháp nào, chẳng lẽ còn cầm đao đi qua đem cháu trai nhà người ta giải quyết? Ông đúng là thích tiền cùng quyền, nhưng không có nghĩa muốn lấy tính mệnh người khác.

……

Lục Vệ Quốc không nghĩ tới sự tình sẽ giải quyết nhanh như vậy, xem ông ta cũng là người thức thời.

Buổi chiều Tần Chung Nguyên tỉnh lại mới biết được họ hàng xa Tần gia lại đến đây, ông lập tức liền hỏi dì Phương bọn họ đến đây làm gì.

DÌ Phương nói còn không phải vì việc đó sao, dì lại nói cho Tần Chung Nguyên bọn họ là do Lục Vệ Quốc tiễn đi.

Tần Chung Nguyên giống như suy tư gì, lôi kéo Lục Vệ Quốc nói vài câu, lại trong lúc lơ đãng hỏi hắn:

“Buổi sáng đi dạo sân luyện binh một vòng, cháu cảm thấy thế nào?”

Tần Chung Nguyên đã sớm nổi lên tâm tư đem cháu trai nhét vào quân đội, ông cho rằng có ông che chở, lại đi cầu mấy ông bạn già, để hắn từ tầng dưới chót bắt đầu làm lên vẫn là có thể.

Hơn nữa hôm nay việc Tần Cường Quân lại đây đã nhắc nhở ông, ông tích lũy nhân duyên nửa đời người, không cho cháu trai của mình lót đường, chẳng lẽ cho người khác?

Ánh mắt Lục Vệ Quốc chợt lóe, tâm tư của ông nội, hắn rất sớm liền đã nhận ra.