Chương 55.2

Edit + Beta: Moonmimi

Phương Nghị bước chân dừng lại, nói câu mà bọn họ muốn nghe nhất: “Cháu đã đưa Vệ Quốc lên xe rồi ạ,”

Tần Chung Nguyên buông lỏng bả vai đang căng thẳng,

“Vậy là tốt rồi,”

Ông lại nghĩ đến việc cháu dâu đang ở bên cạnh, quay sang nói với cô:

“Không có việc gì nữa thì cháu về phòng nghỉ ngơi đi, cố gắng dưỡng thai cho tốt.”

Tần Chung Nguyên nói chuyện chính là có thói quen như vậy, lời nói quan tâm từ trong miệng ông nói ra liền hoàn toàn biến thành mệnh lệnh.

Lý Tĩnh cũng là hiểu biết tính nết của ông, sau quen thuộc liền đem những lời nói khô khan này trở thành sự quan tâm từ ông.

Lý Tĩnh:

“Vậy cháu đi nghỉ ngơi trước, ông nội nếu có việc gì thì gọi cháu ạ.”

Dì Phương xua tay, thúc giục cô đi nghỉ ngơi, còn nói:

“Cháu đi đi, ở đây còn có dì nữa mà.”

Lúc này Lý Tĩnh mới đỡ bụng cẩn thận từng bước một đi lên tầng trên.

Dì Phương thấy như vậy thì trong lòng run sợ, đề nghị một câu: “Bằng không để tiểu Tĩnh chuyển xuống phòng ngủ ở tầng một đi? Tầng một có tôi ở đó, nếu là có việc gì cũng có thể trực tiếp kêu tôi.”

Tần Chung Nguyên thấy cũng được, trước kia ông thật đúng là không chú ý tới, có thể là bởi vì mỗi lần đều là Lục Vệ Quốc đỡ cô đi lên, thật sự rất an toàn, đàn ông ở những chi tiết nhỏ đều thường không hay để ý, ông để dì Phương tự mình an bài.

Cháu trai cùng chắt trai, không sai biệt lắm đều là mệnh của ông.

Dì Phương nói xong thì đi làm luôn, tầng một còn có phòng, không gian bên trong cũng không nhỏ hơn so với phòng ở tầng hai, phương hướng cũng tốt, ban ngày có ánh mặt trời chiếu vào, dọn dẹp một chút nữa thì phi thường thích hợp ở để dưỡng thai.

Lý Tĩnh vì không cho người lớn trong nhà lo lắng, đêm đó liền dọn đi vào.

Lục Vệ Quốc còn không biết có một cái tai hoạ ngầm không xử lý sach sẽ, sau một ngày một đêm hắn rốt cuộc cũng tới thị trấn An Bình.

Vừa xuống xe lửa, hắn liền chạy về xưởng sửa xe.

Lúc trước nói chỉ rời đi hai ngày, hiện tại đều đã hơn năm ngày, cũng không biết Trần Quân Dân sẽ nghĩ như thế nào.

Xác thật, trước hai ngày Trần Quân Dân còn không nghĩ gì, bởi vì tín nhiệm, anh ta cảm thấy Lục Vệ Quốc sẽ trở về, công việc này rất tốt a, tiền lương lại cao lại bao ăn, quả thực là đốt đèn l*иg đều tìm không thấy công việc tốt như vậy.

Kết quả, ba ngày, bốn ngày, năm ngày……

Lại kéo dài, hai ngày này lưu lượng khách cũng kém hơn so với trước kia.

Trần Quân Dân dọn cái ghế ngồi ở trong sân, bực bội mà hút một điếu thuốc, trên đỉnh đầu anh ta là những nhánh cây màu xanh lục của đại thụ, mùa xuân vừa đến, cành lá sum xuê có tác dụng làm bóng mát, nhưng ngọn lửa trong lòng anh ta lại một chút cũng chưa tắt.

“Đồng chí Trần, hôm nay có sửa không?”

Một chiếc xe dừng ở trước cửa, người trong xe nhô đầu ra hỏi một câu.

Trần Quân Dân tắt tàn thuốc, nói ngày khác lại đến.

Ngày khác, ngày khác , anh ta làm sao có thể biết được ngày khác là khi nào.

Đúng lúc này, người lái xe còn chưa kịp rời đi, bỗng nhiên vang lên giọng nói trầm ổn của người đàn ông:

“Hôm nay liền sửa, chờ tôi năm phút.”

Trần Quân Dân cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác, khó có thể tin mà quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên đầu Lục Vệ Quốc là mái tóc lộn xộn, gương mặt nghiêm túc, xách theo túi hành lý nhỏ bước vào.

Trần Quân Dân bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, thậm chí kích động mà đứng lên.

Lục Vệ Quốc có thể trở về, anh ta cũng không biết chính mình rốt cuộc có bao nhiêu vui sướиɠ, thậm chí bực bội lúc trước nháy mắt biến mất không thấy.

“Vệ Quốc,”

“Anh Trần, chờ tôi một chút.”

Lục Vệ Quốc vẫn là giống như trước, không có thay đổi một chút nào.

“Được!”

Trần Quân Dân không phát hiện, giọng nói lúc này của anh ta đều đang run.

Người chờ ngoài cửa từ ghế điều khiển bước xuống, đi đến bên người Trần Quân Dân, vừa lơ đãng hỏi:

“Đây là đồng chí có thể sửa xe tải lớn sao ”

“Đúng vậy, anh ngồi đây chờ một lát.”

Lục Vệ Quốc cất xong hành lý, nhanh chóng xách cái thùng dụng cụ đi ra.

Chủ xe không yên tâm, đi theo hắn đi qua xem, thấy động tác thuần thục của hắn, nói một câu: “Đồng chí, kỹ thuật của cậu tốt đấy.”

Trần Quân Dân chắp tay sau lưng đi lại đây, nghe thấy lời này thì vui tươi hớn hở mà cười hai tiếng, cũng không có chút ghen tị nào.

Nghe hai người phía sau tán gẫu, Lục Vệ Quốc bỗng nhiên có một cái ý tưởng, việc hắn rời đi là không tránh khỏi, phía trước hứa hẹn với Trần Quân Dân về việc muốn ở lại đây làm việc lâu một chút khẳng định là không thể thực hiện được.

Còn không bằng hắn đem tay nghề của chính mình dạy cho Trần Quân Dân, thu chút học phí, đến lúc đó trong lòng hai người đều thoải mái.

Nếu Trần Quân Dân học được tốt thì cái xưởng sửa xe này anh ta có thể làm thêm mấy năm nữa, về sau người lái xe cũng sẽ càng nhiều, chờ xưởng này lại mở rộng hơn thì lợi ích thu được sẽ càng lớn hơn nữa.