Chương 57.2

Edit + Beta: Moonmimi

Cô ta thay đổi rất nhiều, trước kia luôn học theo bộ dáng người thành phố, thắt hai bím tóc, mặc áo trắng sạch sẽ, quần đen ống rộng, một bộ dáng ngây thơ không rành thế sự nhưng lại thường thường dùng lỗ mũi xem người khác.

Hiện tại lại không khác gì người đàn bà chanh chua ngoài chợ, bị sinh hoạt áp bách đến mức có thể không màng hình tượng mà la lối khóc lóc, chửi ầm lên.

Lục Mỹ Vân giống như không thể tin được chồng cô ta lại là người lòng lang dạ sói như vậy, cô ta hét lên một tiếng, chửi ầm lên:

“Dương Quân, anh còn có lương tâm hay không? Em gái anh trộm đồ của tôi, công việc hiện tại của anh cũng là do tôi nhường cho!”

Lục Mỹ Vân tức giận mắng:

“Người một nhà các ngươi đều là kẻ lừa đảo! Ăn trộm!”

Mày Lục Vệ Quốc giật giật, quả nhiên di truyền là thứ rất khó hiểu rõ, phong cách la lối khóc lóc của Vương Xuân Hoa lại lần nữa tái hiện.

Bất quá, giờ hắn mới ý thức được, nguyên lai nhà Lục Mỹ Vân gả vào lại cách bưu cục gần như vậy.

Lúc trước đi gửi thư không gặp phải cô ta, cũng là do hắn may mắn.

Nội dung ầm ĩ đơn giản chính là vì cô em chồng Lục Mỹ Vân luôn trộm tiến vào phòng Lục Mỹ Vân, lén lút lấy đồ vật của cô ta, còn cầm đi mà không trả lại.

Nhưng cô em chồng lại là đứa con nhỏ nhất trong nhà, luôn được mẹ chồng che chở.

Trước kia đã có rất nhiều lần nhưng Lục Mỹ Vân cũng chưa bắt được lần nào, hôm nay lại bắt được tại chỗ.

Nghĩ đến việc nhiều đồ vật của chính mình đều bị trộm như vậy, Lục Mỹ Vân tức giận đến mức đầu bốc khói, vốn dĩ cô ta chính là thần giữ của.

Ai muốn động vào đồ của cô ta, quả thực liền giống như muốn mạng của cô ta vậy.

Hôm nay cô em chồng cầm tiền Lục Mỹ Vân tích cóp nửa năm đi mua khăn lụa, cô ta liền tát cô em chồng một cái, muốn đem khăn lụa lấy về, không nghĩ tới cô em chồng cũng là người không chịu thiệt thòi.

Vì thế việc này mới ồn ào như vậy, ồn ào đến mức hàng xóm láng giềng đều lại đây chế giễu.

Lục Vệ Quốc khẽ híp mắt, ngẩng đầu thấy mặt trời càng ngày càng gắt, hắn duỗi tay che ánh mặt trời chiếu vào mắt, nhanh chóng đi về hướng con đường khác.

Ông trời đúng là rất công bằng, không phải Lục Mỹ Vân thích lấy đồ người khác sao? Giờ cũng để cô ta cảm nhận được cảm giác này, cảm giác trong nhà có cô em chồng thích lấy đồ của mình còn không chịu trả lại.

Cho nên, vẫn là không nên làm việc trái lương tâm mình, như vậy trong lòng mới bình thản được.

Thanh âm ầm ĩ cách càng ngày càng xa……

Lục Mỹ Vân đang đánh chửi bỗng dưng giống như thấy hình bóng quen thuộc, tiếng mắng đột nhiên im bặt, lại lần nữa nhìn kỹ thì chỉ thấy những đứa trẻ đang chạy tới chạy lui ở đầu ngõ.

Không đúng,

Cô ta xác định chính mình không nhìn lầm,

Lúc này mẹ chồng Lục Mỹ Vân giống như bắt được cơ hội, trở tay cũng tát lên trên mặt cô ta một cái, mắng cô ta lòng dạ tàn nhẫn, mắng cô ta keo kiệt liền cô em chồng đều không buông tha, còn không phải là chỉ lấy đi một cái khăn lụa thôi sao……

Lục Mỹ Vân bị tátt thì hoàn hồn lại, trên mặt là cảm giác đau đớn nóng rát, bên ngoài còn có nhiều người đang xem náo nhiệt, lúc này làm sao còn có thời gian rối rắm rốt cuộc người vừa đi qua có phải anh hai của cô ta hay không.

Lúc này lửa mới vừa tắt không bao lâu lại thiêu đốt hừng hực lên.

Trở lại xưởng sửa xe, Lục Vệ Quốc bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, đó chính là vấn đề hộ khẩu.

Cũng không biết lúc ấy Vương Xuân Hoa rốt cuộc là nghĩ như thế nào, đem hắn đuổi ra làm một sổ hộ khẩu khác, có thể là cảm thấy nếu không cùng sổ hộ khẩu với nhà bọn họ, thì về sau sẽ không có tư cách được chia phòng ở cùng tài sản của Lục gia đi.

Tóm lại Vương Xuân Hoa chính là kiểu bà ta có thể chiếm lợi của nhà con trai thứ hai, nhưng vợ chồng họ đừng hòng nghĩ đến việc nhận được chút lợi lộc nào từ bà ta.

Nhưng như vậy cũng rất tốt, ngày chuyển nhà Lục Vệ Quốc cũng đã lấy được sổ hộ khẩu, về kinh đô có thể an cư hay không, hắn không lo lắng một chút nào hết.

Buổi tối về đến nhà Lục Vệ Quốc còn đi xác nhận một chút, mở sổ hộ khẩu ra nhìn thấy tên mình cùng vợ ở trên đó thì hắn hoàn toàn yên tâm.

Lục Vệ Quốc cho rằng những ngày tháng này vẫn luôn nhàn nhã như vậy ……

Buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Lục Vệ Quốc dọn dẹp dụng cụ sửa xe mới phát hiện thiếu một cái dụng cụ, nhưng tìm khắp nơi đều không thấy.

Dụng cụ này tuy nhỏ, nhưng chờ tới lúc cần dùng mới nhớ tới đi mua thì rõ ràng là không kịp.

Đi ra bên ngoài xưởng sửa xe, cách đó không xa rẽ một cái chính là Cung Tiêu Xã, Lục Vệ Quốc cầm năm đồng tiền Trần Quân Dân đưa cho liền trực tiếp đi vào, hắn cũng không rõ ràng lắm Cung Tiêu Xã có bán hay không.

Không nghĩ tới hắn vừa rẽ đã đυ.ng phải người khác.

“Vệ Quốc?”

Vẫn là người quen, đó là Lưu Thủy.

Lục Vệ Quốc nhíu mày, lúc này trong thôn đang gieo lúa, Lưu Thủy có thời gian rảnh lại đây liền có vẻ có chút kỳ quái.

Lục Vệ Quốc:

“Chú Lưu?”

Lưu Thủy gật đầu, một lát sau từ trong túi lấy ra một lá thư nhăn dúm dó.

Ông nói: “Cháu cầm thư trước đã, rồi chú nói rõ cho cháu.”

Lục Vệ Quốc buồn bực mà tiếp nhận phong thư này, mặt trên là bút tích quen thuộc. Là thư của ông ngoại Lý cùng bà ngoại Lý gửi lại đây.

Bất quá lúc nhìn thấy ngày, ánh mắt Lục Vệ Quốc dừng một chút. Đây là thư của một tháng trước…… Ngày đó hắn đi bưu cục một chuyến, nhân viên công tác đều nói không có, sau đó hắn còn cố ý sửa lại địa chỉ nhận thư một chút.

Chính là không biết Lưu Thủy lấy được từ nơi nào.

Nhắc tới việc này, Lưu Thủy cũng không cần nói gì nhiều, thư này không biết vì sao bị gửi về trong thôn, vừa lúc tới trong tay ông.

Bởi vì liên quan đến chuyện riêng tư của người khác, Lưu Thủy cũng không nhìn lén trên đó viết gì.

“Người phát thư gửi sai địa chỉ, gửi đến trong thôn, chú sợ trong thư có việc gì gấp, nên đưa lại đây cho cháu.”