Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nam Phụ Trong Truyện Niên Đại

Chương 58.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Moonmimi

Ngày mùa hè nắng chói chang, không khí nóng bức tràn ngập xung quanh, mỗi khi gió thổi qua không khí oi bức cũng thổi đến, trên lưng người đi đường đều là mồ hôi dính ướt quần áo.

Ngày hai mươi tháng bảy, người lãnh đạo đưa ra chính sách ‘ Không về nông thôn tham gia đội sản xuất, không phân tán đến đội sản xuất các nơi. ’ cũng có kế hoạch triệu hồi gần mười bảy vạn người về thành, sau đó từng bước an bài công tác.

Nông thôn tài nguyên cũng chỉ nhiều như vậy, mà vừa lúc quốc gia đang phát triển yêu cầu càng nhiều nhân tài đi xây dựng.

Có người khứu giác nhạy bén trong nháy mắt ngửi được sinh cơ bừng bừng.



Từ lúc vào mùa xuân nhận được thư của ông bà Lý, Lục Vệ Quốc đã cùng bọn họ giao lưu tới lui nhiều lần.

Lúc ban đầu cẩn thận trao đổi, từng câu từng chữ quy quy củ củ, đến sau này bọn họ đã có thể bình bình đạm đạm nói chút chuyện trước kia không dám nhắc đến.

Tuy rằng cách khoảng cách xa xôi, nhưng lúc này do thường xuyên giao lưu, quan hệ hai bên lại chậm rãi kéo gần với nhau.

……

Ga tàu hỏa vang lên đứt quãng thanh âm xe lửa khởi động hoặc dừng lại, thỉnh thoảng còn có tiếng ầm ầm do bánh xe lửa cán qua đường ray——

Bất luận là niên đại sau này hay là tình thế căng thẳng hiện giờ, ga tàu hỏa đều là một trong những nơi có lượng người lưu động lớn nhất, luôn ồn ào ầm ĩ các loại thanh âm cùng với các loại mùi lạ hỗn loạn trong không khí mà ta hình dung không ra.

Lục Vệ Quốc đã sớm tới cửa ga tàu hỏa, thân hình thẳng tắp, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm phía cổng ra vào, hôm nay hắn ăn mặc cũng đơn giản, bên trên là một chiếc áo màu trắng, bên dưới là quần màu xanh lam mà mọi người hay mặc.

Dòng người ngược xuôi đều bởi vì thời tiết ở huyện An Bình mà tâm tình bực bội, hô hấp của Lục Vệ Quốc rất ổn định, nhưng quần áo trên người hắn đã bị mồ hôi làm ướt.

Chờ hồi lâu ruốt cuộc cũng thấy hai ông bà lão có mái tóc bạc, lưng còng từ trạm dừng đi ra.

Đúng vậy, hai ông bà cuối cùng cũng được giải phóng từ trong trận giam cầm này, sau này bọn họ đều tự do……

Người đi đường trong ga tàu hỏa đều vội vội vàng vàng, nhưng Lục Vệ Quốc chỉ liếc mắt một cái là có thể thấy hai người.

Không có biện pháp, ai bảo bà ngoại Lý dù trải qua bão táp phong sương, từ trên gương mặt bà vẫn có thể mơ hồ thấy được hai ba phần tương tự với Lý Tĩnh.

Tỷ như khóe mắt hơi nhọn, đôi mắt khi nhíu lại thì mắt hai mí sẽ trở nên đặc biệt rõ ràng, cùng với hơn phân nửa hình dáng các bộ phận trên gương mặt……

Càng quan trọng hơn là, ở trong xương cốt của hai người thấy được dáng vẻ của người có học thức, giơ tay nhấc chân không nhanh không chậm, cũng không phải ai đều có thể làm ra được.

Giữa đàn ông với nhau thường có sự ăn ý cùng nhạy bén.

Ông ngoại Lý ngẩng đầu híp mắt nhìn xung quanh, lúc thấy hắn, tầm mắt ông ngừng lại vài giây ở trên người Lục Vệ Quốc, tựa hồ đã xác định được cái gì, lại cúi đầu nói hai câu với bà ngoại Lý.

Tầm mắt bà Lý nhìn khắp nơi, sau đó cũng dừng lại trên người Lục Vệ Quốc, bất đồng chính là, ánh mắt bà Lý giống như dính ở trên người hắn…… Bà đánh giá cháu rể mình từ trên xuống dưới, bà đã thấy hắn trong bức anh mà cháu gái gửi tới.

Bức ảnh kia là lúc bụng Lý Tĩnh vừa mới hơi nhô lên, Lục Vệ Quốc lôi kéo cô đi chụp.

Hầu kết Lục Vệ Quốc chuyển động, hắn nở một cười, đi lên nhận túi hành lý từ trong tay bọn họ, tiết tấu chào hỏi so với ngày thường chậm hơn một nửa:

“Ông ngoại, bà ngoại.”

Ba người thường xuyên gửi thư với nhau nên đã vô cùng quen thuộc.

Trên mặt ông Lý không có biểu tình gì gật đầu đầu với hắn, thật sự không suy đoán được ông đang suy nghĩ gì.

Bà Lý nhìn về phía sau hắn, ánh mắt mang theo chờ mong:

“Tiểu Tĩnh đâu? Sao không cùng đến đây với cháu?”

Nhắc đến cháu gái mà mình thương yêu, ông Lý dù đang giả vờ bình tĩnh cũng khó tránh khỏi lộ ra sơ hở.

Lục Vệ Quốc còn không kịp nói với ông bà việc Lý Tĩnh đi kinh đô, lúc đó ông Lý trực tiếp gửi một phong thư nói một tuần sau sẽ lại đây nhìn xem.

Thấy trong giọng nói của bà Lý mang theo nôn nóng, hắn chậm rãi nói cho bọn họ việc Lý Tĩnh đang ở kinh đô dưỡng thai.

“Kinh đô?”

Vợ chồng già hai mặt nhìn nhau.

Ba người đã đứng ở đây lâu lắm nên hấp dẫn không ít tầm mắt của người xung quanh.

Hiện giờ tuy rằng đã được tự do, nhưng vẫn phải chú ý mọi mặt.

Mày ông Lý nhăn lại, nói:

“Chúng ta đi về nhà trước rồi lại nói,”

Bà Lý không nghĩ tới thật vất vả lăn lộn đường xa lại đây, liền mặt của cháu gái cũng chưa nhìn thấy, vẫn luôn dùng tinh thần cố chống đỡ cơ thể giờ trở nên mệt mỏi hơn.

Hai vợ chồng già bôn ba nhiều ngày như vậy vốn dĩ cơ thể đã sớm mệt nhọc.

Nghe ông nói như vậy, bà đành phải đem nóng vội trong lòng áp chế trở về.

Lục Vệ Quốc nói:

“Được ạ, vậy chúng ta về nhà trước đã.”

Hiện tại hắn còn ở tại phòng thuê trước kia, trước khi Phương Nghị tìm tới, Lục Vệ Quốc đã ở phòng khách tách ra một phòng ngủ nhỏ, chuẩn bị làm phòng ngủ cho em bé, hiện tại hai vợ chồng già lại đây nhưng thật ra vừa lúc dùng đến.

Ông Lý không biết như thế nào lại không đáp lời, bị bà Lý kéo một cái.

Ông Lý nhìn khắp nơi, mặt trầm xuống, nói:

“Đi thôi,”

Chưa thấy được cháu gái, bọn họ đều nhấc không dậy nổi tinh thần. Nhưng cháu rể đều đã tự mình lại đây tiếp bọn họ, đã thể hiện thành ý như vậy, giờ lại cự tuyệt thì không đúng.
« Chương TrướcChương Tiếp »