Chương 2: Tới Nông Thôn

Trong số đám người có mấy nữ sinh không chịu nổi, cau mày lấy áo khoác ra phủ lên đầu.

Kỳ Vân cau mày cố gắng đè nén cảm giác khó chịu với hoàn cảnh xung quanh, lấy một cái áo khoác mỏng ra che trên đầu sau đó lại nhét cái túi xách ra sau lưng làm đệm, không để lưng tiếp xúc trực tiếp với thành xe, cố gắng để mình thoải mái hơn một chút.

“Ha, lão Kỳ, cậu cũng sợ nắng như mấy cô gái kia? Tựa vào túi đồ như vậy không sợ đè ép hỏng đồ bên trong sao?”

Chu Quốc An là người đàn ông thô lỗ, tính có gì nói đó, cũng không sợ Kỳ Vân là người mẫn cảm, sẽ mất hứng vì những lời của mình.

Kỳ Vân lại không có cảm giác gì, dù sao cũng là giáo viên trường trung học phổ thông vài năm, nền giáo dục được tiếp nhận từ nhỏ tới lớn khiến anh không thèm để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Kỳ Vân xuất thân nhà buôn, có một xí nghiệp gia tộc đã truyền lại mấy chục năm, nhưng chuyện này cũng không liên quan gì với Kỳ Vân.

Mẹ Kỳ Vân là vợ hai của cha Kỳ Vân, nhưng bà vẫn luôn xúi giục anh biểu hiện tốt một chút để tranh quyền.

Sau khi cha đột ngột qua đời, vào lúc anh với ông nội còn đang chìm trong đau thương, anh cả với mẹ đã vội vã tranh giành.

Ông nội vốn xem trọng Kỳ Vân, đáng tiếc Kỳ Vân không có hứng thú.

Ngoại trừ lên lớp tận lực dẫn dắt các học sinh trong lớp mình, anh chỉ ngồi ngốc trong căn hộ của bản thân đọc sách và vân vân, cố gắng hết sức khiến người anh cả đã mệt thành chó kia không cần lo lắng anh sẽ đoạt quyền.

Thật ra có đôi khi Kỳ Vân còn thấy đồng tình với người anh cả này, không biết đối phương cưỡng ép, nghiền ép bản thân như vậy có gì thú vị.

Cũng có thể đối phương cảm thấy việc gánh vác hưng suy của một xí nghiệp gia tộc càng có thể chứng tỏ bản thân là người có giá trị cũng nên?

Việc Kỳ Vân không biết tranh giành khiến mẹ rất bất mãn, nhưng lại lo Kỳ Vân làm như thời cấp ba, vừa đeo balo lên đã đi mấy năm mới trở về, mẹ Kỳ Vân cũng không dám ép quá ác.



Bà chỉ cố chấp cho rằng đợi sau này khi bà có thể thắng lợi trong trận chiến đoạt vị rồi, giao quyền thế cho Kỳ Vân, Kỳ Vân sẽ không như vậy nữa.

Dường như mẹ anh đã nhận định anh cũng sẽ giống bà, sau khi nắm được đại quyền trong tay sẽ không thể buông tay ra được.

Nhưng bà không biết, ông nội đã từng muốn nhét phần quyền thế này vào tay Kỳ Vân nhưng bị anh từ chối không chỉ một lần.

Hiện tại thì hay rồi, mình đột ngột tới đây, cũng không cần phải đối mặt với mấy người mấy việc kia nữa.

Kỳ Vân cũng không biết việc mình đột nhiên đi tới nơi này là do thân thể đã tử vong hay là vì sao.

Nếu anh đã chết, nói không chừng đại ca của anh sẽ thở phào nhẹ nhõm. Về phần mẹ anh, Kỳ Vân nhíu mày, không muốn suy nghĩ nhiều.

Trong mấy năm Kỳ Vân phản nghịch bỏ nhà ra đi, thật ra anh đã hiểu rõ một việc, đó chính là không phải người mẹ nào cũng giống nhau.

Có người mẹ từ ái yêu thương con cái hơn bất cứ thứ gì, cũng có người mẹ vĩnh viễn chỉ thích bản thân mình.

Cho nên Kỳ Vân cũng thấy rõ, anh không còn mê man thống khổ như thời niên thiếu, dù sao mỗi người đều nên có một cuộc sống riêng của mình.

Nếu có rảnh rỗi, còn không bằng đi giao lưu quốc học uống trà chơi cờ với ông nội. Nhưng đáng tiếc hành động của ông nội lại khiến người trong nhà căng thẳng.

Kỳ Vân vừa nghĩ tới mấy chuyện linh tinh lộn xộn vừa trả lời Chu Quốc An: “Trong túi chỉ có mấy bộ quần áo, không sợ ỏng.”

Bàn chải đánh răng rồi hộp đựng cơm… đều được buộc trong túi lưới treo bên cạnh túi quần áo, không sợ đè hỏng.

Kỳ Vân trùm áo khoác, trông như phụ nữ nông thôn thường trùm khăn trùm đầu trước khi xuống ruộng làm việc, nhưng anh cũng không cảm thấy mất mặt, ngược lại còn thản nhiên vô cùng, đôi mắt màu trà tò mò quan sát thế giới hoàn toàn mới mẻ này.