Chương 16: Kết hôn

Ngày hôm sau, Kiều Thư đem thông cáo đã được định ra trước đây làm xong hết.

Ngày thứ ba sáng sớm Kiều Thư rời giường sớm để tự hóa trang. Cố Trầm Ngôn là người có địa vị cao, nếu là cậu ăn mặc tùy tùy tiện tiện đi, nói không chừng liền đắc tội người ta, vẫn là thận trọng một chút vẫn tốt.

Chính mình sinh mệnh, chính mình phụ trách.

Kiều Thư đến sớm hơn 1 giờ so với giờ hẹn để chờ ở quán cà phê.

Cậu khẩn trương hít sâu.

Cố Trầm Ngôn tới so Kiều Thư tưởng tượng còn sớm hơn, Kiều Thư đợi bất quá mười phút, Cố Trầm Ngôn liền đến.

Cố Trầm Ngôn thực dễ nhận ra, mặc dù không có gặp qua đối phương, Kiều Thư vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương.

Rất tuấn tú.

Phi thường đẹp trai.

Cũng rất cao.

Thế cho nên từ ánh mắt đầu tiên, Kiều Thư thiếu chút nữa nhìn người ta đến ngây người.

Trừ bỏ đẹp trai, trên người đối phương còn có khí thế thuộc về người cường đại chức cao vọng trọng thật rõ ràng, trong khí tràng cường đại kia còn lộ ra một tia lạnh nhạt không dễ phát hiện.

Kiều Thư nhìn thiếu chút nữa tim đập lỡ một nhịp.

Bất quá theo đối phương đến gần, Kiều Thư cảm giác được Cố Trầm Ngôn cố ý thu hồi một thân khí thế của bản thân.

Kiều Thư: “???”

Cố Trầm Ngôn dẫm lên giày da đi vào quán cà phê, anh liếc mắt một cái liền thấy được thiếu niên đang có chút khẩn trương ngồi ở bên cửa sổ.

Đối phương hôm nay rõ ràng là cố ý trang điểm qua, mái tóc đen mềm mại có phun keo xịt tóc, làm một kiểu tóc đơn giản thoạt nhìn có chút thành thục.

Đẹp.

Cố Trầm Ngôn đến gần.

Kiều Thư ngồi ở trên ghế lập tức khẩn trương đứng lên, có chút cứng đờ vươn tay: “Ngài, chào ngài”.

Giọng nói cậu có chút trút trắc.

Cố Trầm Ngôn duỗi tay qua, nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn của Kiều Thư, trong chớp mắt khi nắm lấy đôi tay kia, anh khó được có chút xuất thần.

Đôi bàn tay này thực mềm, lòng bàn tay có một ít mồ hôi.

Khẩn trương như vậy sao?

Cố Trầm Ngôn bất động thanh sắc: “Kiều Thư, tôi là Cố Trầm Ngôn”.

Kiều Thư: “!!!”

Thanh âm này!!!

Kiều Thư trừng lớn hai mắt, kinh ngạc mà nhìn nam nhân tây trang với khuôn mặt bình tĩnh trước mắt mình.

Xác ướp Cố tiên sinh??!!

Cố Trầm Ngôn như cũ thực bình tĩnh: “Thực xin lỗi, lúc trước đã gạt câu”.

“A!”

Kiều Thư đã phát ra một âm đơn ngây ngốc, vài giây sau cậu mới tìm về một ít thần trí đã trốn đi của chính mình: “Nha, không không có gì”.

Cậu ngơ ngác muốn ngồi xuống.

Trên tay căng thẳng.

Kiều Thư cúi đầu nhìn lại, liền nhìn đến tay của mình còn bị Cố Trầm Ngôn nắm chặt.

Kiều Thư: “……”

Cậu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn phi thường bình tĩnh thu hồi tay.

Hai người ngồi xuống.

Cố Trầm Ngôn đầu tiên mở miệng, lại lần nữa nói: “Thực xin lỗi, thời điểm ở bệnh viện đã giấu diếm cậu thân phận của tôi, tôi kì thực cũng không có bị thương, bởi vì một ít việc mới có thể giả thành bộ dáng kia xuất hiện ở bệnh viện”.

Kiều Thư nuốt xuống nước miếng: “Không, không có sao đâu, tôi không ngại”.

Cố Trầm Ngôn: “Ân, lúc sau nếu là có thời gian, tôi sẽ nói cho cậu nguyên nhân”.

Kiều Thư: “???”

Kỳ kỳ quái quái.

Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư”

Anh đột nhiên nghiêm túc lên.

Kiều Thư không tự giác dựng thẳng sống lưng: “Chuyện gì”.

Cố Trầm Ngôn nhẹ nhàng cười một chút: “Không cần khẩn trương”.

Kiều Thư cào mặt: “Nha”.

Cố Trầm Ngôn xoay người từ một bên Trần Văn Uyên người vẫn luôn như người vô hình bên cạnh từ trên tay hắn lấy một tập công văn.

Kiều Thư: “???”

Ngay sau đó ở trong ánh mắt nghi hoặc của Kiều Thư, Cố Trầm Ngôn từ trong bao công văn lấy ra một phần thật nhiều trang văn kiện đẩy đến trước mặt Kiều Thư.

Kiều Thư: “???”

Cố Trầm Ngôn: “Phần văn kiện này là tổng kết tài sản cá nhân của tôi”.

Kiều Thư càng mê hoặc.

Cố Trầm Ngôn nói: “Kiều Thư, chúng ta kết hôn đi”.

Kiều Thư: “!!!”

Ảo giác? Hay là hiện tại cậu đang nằm mơ?

Cố Trầm Ngôn hai tròng mắt đen như mực nhìn thẳng và gắt gao bám theo ánh mắt có chút hoảng loạng của Kiều Thư: “Mấy ngày hôm trước tôi có hỏi qua cậu, cậu nói cậu không có người mình thích”.

Kiều Thư: “……”

Kiều Thư cả người đều là hoảng, đương nhiên kinh cũng có rất nhiều.

Cái này gặp mặt cùng cậu tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau, không phải là một buổi gặp mặt phổ phổ thông thông sao? Không phải muốn chiếu cố cậu, sau đó hai người cùng nhau định ra một cái thời gian về quê bái tế gia gia cậu sao?

Như thế nào……

Kiều Thư nỗ lực làm động tác nuốt, cảm thấy chính mình đầu óc có điểm không chuyển động được.

Như thế nào liền…… Như thế nào liền bàn đến chuyện cưới hỏi đâu?

Sau một lúc lâu.

Kiều Thư gian nan hỏi: “Vì cái gì?”

Vì cái gì là tôi?

Cố Trầm Ngôn nhìn cậu: “Lão gia tử hy vọng chúng ta có thể kết hôn”.

Kiều Thư: “……”

Cố Trầm Ngôn lại nói: “Ở bệnh viện gặp mặt vài lần, tôi đối với cậu cảm giác không tồi, tôi nhìn thấy cảm giác của cậu đối với tôi cũng không tồi”.

Kiều Thư: “……”

Xác thật không tồi.

Bởi vì thanh âm của anh rất dễ nghe.

Cố Trầm Ngôn tổng kết: “Cho nên tôi nghĩ, cùng cậu kết hôn là sẽ một lựa chọn không tồi, nếu nói đều phải kết hôn”.

Kiều Thư: “Nhưng……”

Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”

Kiều Thư cúi đầu thanh âm thấp thấp: “Nhưng tôi hoàn toàn không có chuẩn bị gì với việc kết hôn, cũng không có nghĩ tới muốn kết hôn”.

Cố Trầm Ngôn: “Cậu hiện tại có thể nghĩ”.

Kiều Thư: “……”

An tĩnh.

Thực an tĩnh.

Kiều Thư đầu óc lung tung rối loạn, căn bản vô pháp tự hỏi, cậu thỉnh thoảng ngước lên nhìn một cái, nhìn cái người nam nhận đẹp đến không chịu được, nhìn một cái, cúi đầu, lại nhìn một cái, lại cúi đầu.

Cũng không biết qua bao lâu.

Cố Trầm Ngôn hỏi: “Tôi lớn lên hẳn là cũng được đi?”

Kiều Thư sửng sốt.

Cậu quẫn bách gật đầu: “Rất đẹp”.

Cố Trầm Ngôn: “Hoặc là tôi có chỗ nào làm cậu không hài lòng?”

Kiều Thư: “……”

Cậu theo lời Cố Trầm Ngôn nói mà nghĩ, nơi nào không hài lòng?

Lớn lên đẹp trai, là đúng ý thích của cậu.

Thanh âm dễ nghe, là cái mà cậu cực kì si mê.

Có tiền, là nhân sinh mà cậu luôn mơ ước.

Tính cách?

Trừ bỏ góc độ do người khác miêu tả trong truyện ra, Kiều Thư cẩn thận hồi ức lại thời gian không nhiều lắm mà hai người ở chung……

Kiều Thư: “!!!”

Không có không hài lòng! Ngược lại càng nghĩ càng vừa lòng!

Lúc này, Cố Trầm Ngôn lại nói: “Cùng tôi kết hôn, dựa theo di chúc của lão gia tử, cậu sẽ có được 5% cổ phần của Cố thị”.

Kiều Thư: “!!!”

Cố Trầm Ngôn: “Tài sản mà hiện tại tôi đang sở hữu cũng sẽ trở thành tài sản chung của chúng ta”.

Kiều Thư bỗng chốc đứng lên.

Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.

Kiều Thư nói năng có khí phách: “Đi! Kết hôn đi!”