Chương 163: Thất tịch

Việc Kiều Thư mang thai này mọi người thật nhanh đều tiếp nhận rồi, không thể tiếp thu cũng ảnh hưởng không đến Kiều Thư bọn họ, mà những người còn đang chờ Cố Trầm Ngôn đột nhiên muốn người thừa kế sau đó cùng Kiều Thư ly hôn thì hoàn toàn thất vọng.

Đứa nhỏ đều có……

Lực hấp dẫn của con gái nhà bọn họ đối với Cố Trầm Ngôn liền càng thêm suy giảm.

Lại xem Cố Trầm Ngôn sủng Kiều Thư như vậy, con gái nhà bọn họ hiện tại phỏng chừng ở trong mắt Cố Trầm Ngôn đều không gợi lên được gợn sóng gì.

Tin tức《nhất kiếm giang hồ 》 thực nhanh liền đến kết cục ra tới, Kiều Thư đóng vai vai ác trước khi chết rơi xuống một giọt nước mắt làm đông đảo cô gái xem phim điên cuồng ôm trái tim thương tâm không kềm chế được.

Hot search một mảnh hu hu hu.

Bất quá Kiều Thư còn có chương trình đang chiếu, các fan ô ô xong rồi lại lập tức đi xem chương trình《 làm công người, làm công hồn 》 cắn đường.

Ngay sau đó bị ngọt đến kêu ngao ngao.

Nhưng thực nhanh các cô liền lại khóc huhu, chương trình lại chiếu ra một kì, đến kì thứ tư các cô vừa khϊếp sợ vừa thương tâm phát hiện, Kiều Thư cùng Cố Trầm Ngôn đã nữa đường rời khỏi chương trình.

【 ô ô ô, Kiều Kiều hai người như thế nào lại không ghi tiếp, không có cẩu lương ăn kỳ nghỉ hè này của tui dư lại mấy ngày này phải trải qua như thế nào đây ô ô ô ô ô. 】

【 Kiều Kiều a a a a mama muốn nhìn cưng cùng Cố tổng tú ân ái, hai người như thế nào lại không tú? 】

【 chưa từng có cơm chó ăn thích như vậy, bất hạnh chính là tui mới ăn được một nửa đang kích động, cơm chó liền bay đi? Bay? Bay? 】

【 tui nhớ ra rồi, lần trước Cố tổng bị hắc lên hot search, chỗ ở của Kiều Kiều bọn họ bị tiết lộ, rất nhiều fans đều chạy tới tìm người, lần đó Giang Gia Du cùng Sở Trì Thanh còn bị đuổi siêu cấp chật vật, nghe nói áo khoác của Sở Trì Thanh đều bị lột. 】

【 cho nên là bởi vì nguyên nhân này Kiều Kiều mới rời khỏi sao? 】

【 càng nghĩ càng có khả năng, Kiều Kiều mang thai phỏng chừng khi đó thực sợ hãi đi? 】

【 a a a a a a a tui phải đi gϊếŧ những đứa fans ngốc bức này! 】

……

Hot search rất nhanh liền sảo lên.

Lộn xộn.

Kiều Thư thấy được liền vội vàng kêu Tuyên Minh Vĩnh mau chóng đem fans trấn an xuống, nghĩ nghĩ lại lại lần nữa mở một phòng phát sóng trực tiếp giải thích với fans nguyên nhân hai người họ rời khỏi chương trình.

Các fan biết được Kiều Thư là bởi vì nôn nghén lợi hại mới rời khỏi chương trình, tức khắc đem bọn họ đau lòng không chịu được.

Cuối cùng cũng không làm loạn nữa.

Toàn bộ chạy tới an ủi Kiều Thư, liều mạng đập quà cho Kiều Thư, để cậu cố gắng an tâm dưỡng thai, bọn họ tạm thời không có phim không có chương trình để xem cũng không có việc gì.

Quan trọng là dưỡng thai.

Các fan quá đáng yêu.

Kiều Thư được ấm đến trong lòng, cậu thực vui vẻ giúp các fan phát thật nhiều bao lì xì, lại cùng bọn họ hàn huyên một lúc, thẳng đến khi đã đến giờ quy định chơi di động của cậu đến lúc này mới tắt phát sóng trực tiếp.

Thực nhanh liền đến lễ Thất Tịch.

Lần này cùng lễ tình nhân ngày 14/2 lần trước có chút bất đồng, Cố Trầm Ngôn sớm có chuẩn bị.

Đương nhiên nhóm bí thư trợ lý của tổng tài cũng phải được kể công.

Mấy ngày trước.

Cố Trầm Ngôn đến công ty, trong nhóm bí thư có một nữ bí thư lớn mật đứng ở trước mặt Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn nhìn về phía đối phương.

Đối mặt với người không phải Kiều Thư, ánh mắt Cố Trầm Ngôn trước sau như cũ vẫn là lạnh nhạt.

Lạnh nhạt làm cấp dưới sợ hãi.

Nhưng dũng khí ă đường của con gái cũng là không gì sánh kịp, nữ bí thư theo bản năng khẩn trương qua đó, liền rất mau lại lấy hết can đảm, cô lớn mật ngẩng đầu: “Cố tổng, lễ Thất Tịch tới rồi!”

“Ngài, ngài ngàn vạn lần phải nhớ rõ!”

Ngàn vạn đừng có như ngày 14/2 lần đó còn muốn để mọi người ở lại công ty cùng tăng ca, đừng để phu nhân còn đang mang thai phải trăm cay ngàn đắng tới công ty cùng lão nhân gia ngài ăn tết!

Nữ bí thư trong lòng hò hét.

Ánh mắt của các nhân viên trong phòng làm việc tức khắc đều tập trung ở trên người Cố Trầm Ngôn.

Bọn họ trong mắt sáng lên.

Âm thầm chờ mong.

Nhưng thật ra Cố Trầm Ngôn sửng sốt một chút.

Lễ Thất Tịch?

Anh nhìn về phía Trần Văn Uyên ở một bên.

Trần Văn Uyên hiểu ý, hắn suy tư vài giây, nói: “Cố tổng, ba ngày sau chính là lễ Thất Tịch.”

Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”

Anh nhìn về phía nữ bí thư: “Tôi nhớ kỹ.”

Nữ bí thư thở phào nhẹ nhõm.

Cố Trầm Ngôn đi vào trong văn phòng, đi được vài bước, anh lại quay đầu lại, nghiêm túc trịnh trọng đối với nữ bí thư còn không có rời đi nói: “Cảm ơn cô nhắc nhở.”

Sau đó anh thực nhanh vào văn phòng.

Bên ngoài văn phòng.

Nhóm bí thư trợ lý nhóm an tĩnh một lúc, sau đó không tiếng động cười to chúc mừng!

Không cần tăng ca!

Còn có thể ăn đường!

Cuối cùng Cố tổng còn vì việc này nghiêm túc nói lời cảm ơn thật là ngọt! Đường này ăn thật ngọt nha!

A a a!

Thất Tịch là hôm nay.

Cố Trầm Ngôn buổi chiều không có đi công ty, anh cùng Kiều Thư ăn cơm trưa, sau đó nắm tay Kiều Thư ở trong phòng khách chậm rãi tản bộ.

Trời bên ngoài rất nóng.

Giữa trưa chỉ có thể ở trong phòng khách đi một chút, ở bên ngoài kia chính là độ ấm có thể đem người nướng chín.

Đặc biệt là hiện tại Kiều Thư siêu cấp sợ nóng.

“Ngô.”

Đi đi một hồi Kiều Thư liền ngồi xuống dưới.

Cố Trầm Ngôn: “Làm sao vậy?”

Kiều Thư ngẩng đầu một đôi mắt sáng lấp lánh, “Nhãi con bé tỉnh ngủ, hiện tại đang hoạt động nha.”

Cậu lấy tay đặt lên trên cái bụng tròn vo, cúi đầu cẩn thận cảm thụ.

Qua một lát.

Kiều Thư kích động nói: “A a a! Nhãi con cùng em chạm tay nhỏ!”

“Bàn tay của bé con thật nhỏ nha!”

“Thật đáng yêu a!”

“Cố Trầm Ngôn, anh mau sờ!”

Cậu kích động bắt lấy tay Cố Trầm Ngôn đặt ở trên bụng mình: “Sờ đến chưa?”

Cố Trầm Ngôn biểu tình nghiêm túc.

Anh còn ngồi xổm xuống thân mình.

Anh nhìn bụng Kiều Thư, trên tay dụng tâm cảm thụ, rồi sau đó ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Anh nhìn thấy nơi bàn tay anh đang đặt trên bụng Kiều Thư hơi hơi giật giật, sau đó bàn tay anh bị một lực đạo nho nhỏ đẩy đẩy.

Cố Trầm Ngôn: “!!!”

Anh càng mím chặt môi.

Sau đó ngẩng đầu nhìn Kiều Thư: “Cảm nhận được, nhãi con đang cùng anh chào hỏi.”

Kiều Thư nhấp môi cười.

Cậu đem bàn tay mình áp lên tay Cố Trầm Ngôn, cười nói: “Mấy ngày nay nhãi con đặc biệt có sức sống nha.”

“Hôm nay biết đại ba ba ở nhà khẳng định thật cao hứng.”

Kiều Thư đối với bụng nói: “Bé cưng thật ngoan.”

Cố Trầm Ngôn lộ ra một nụ cười ôn nhu.

Cố Trầm Ngôn đại bộ phận thời gian đều ở công ty đi làm, Kiều Thư bởi vì thời tiết nóng bụng cũng lớn, liền rất ít đi ra cửa, công ty cũng ít tới.

Thế cho nên Cố Trầm Ngôn rất ít khi có thể gặp được nhãi con ra hoạt động.

Lúc này liền rất hiếm lạ.

Anh ngồi xổm bên chân Kiều Thư, cẩn thận cảm thụ được nhãi con ở trong bụng Kiều Thư cử cử động động, thẳng đến khi nhãi con an tĩnh lại, anh mới một lần nữa đứng lên.

Kiều Thư cười nói: “Chúng ta tiếp tục đi thôi.”

Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”

“Lại đi hai vòng.”

Tản bộ xong, Cố Trầm Ngôn mang theo Kiều Thư đến lầu 3 phòng đàn, đàn dương cầm cho Kiều Thư nghe.

Đây là yêu cầu thai giáo gần nhất Kiều Thư đưa ra.

Cho nên trong khoảng thời gian này Cố Trầm Ngôn hằng ngày dù bận hay không đều giành ra chút thời gian để đánh đàn cho cậu nghe.

Anh ngày xưa đại bộ phận đều đàn những bài nhạc nhẹ nhàng nhạc thiếu nhi, nhưng hôm naysau khi anh đàn xong nhạc thiếu nhi, cánh tay đọng động động, tiếng đàn nhẹ nhàng dần trở nên uyển chuyển đa tình.

Kiều Thư ngốc lăng.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn, liền đối diện với ánh mắt ôn nhu của Cố Trầm Ngôn.

Rồi sau đó cậu cười si ngốc.

Là 《 Thông Báo 》.

Cố Trầm Ngôn thông báo.

Kiều Thư dựa vào lưng ghế, ánh mắt ôn nhu mà nhìn Cố Trầm Ngôn, nghiêm túc mà lắng nghe.

Tiếng đàn ở trong phòng phiêu đãng.

Kiều Thư vui sướиɠ còn có hạnh phúc ở trong lòng va chạm, cuối cùng tràn ra.

Khúc nhạc kết thúc.

Kiều Thư cười vỗ tay.

Cố Trầm Ngôn đứng dậy rời đi ghế đàn dương cầm, bước chân dài đi tới chỗ Kiều Thư, anh đứng ở trước người Kiều Thư, rồi sau đó khom lưng, cùng ngồi ở ghế trên nhìn thẳng vào Kiều Thư.

Kiều Thư chủ động chu miệng.

Cố Trầm Ngôn nở nụ cười, hôn lấy môi Kiều Thư, anh nhẹ nhàng ở trên môi Kiều Thư mυ"ŧ hôn, ôn nhu ở trên môi Kiều Thư lưu lại hơi thở cùng dấu vết thuộc về anh.

“Tiểu tiên sinh.”

“Hôm nay là lễ Thất Tịch.”

Thanh âm của anh thực ôn nhu.

Kiều Thư thanh âm giảo hoạt: “Em biết.”

Cậu nâng lên hai tay kiều khí đáp ở trên vai Cố Trầm Ngôn, thân thể nghiêng về phía trước, cái trán dán ở trên trán Cố Trầm Ngôn, hỏi: “Cố tiên sinh có an bài sao?”

Thanh âm chờ mong.

Cố Trầm Ngôn cười khẽ: “Có.”

Kiều Thư đôi mắt tỏa sáng: “Là an bài cái gì nha?”

Cố Trầm Ngôn: “Thật muốn biết?”

Kiều Thư do dự.

Cậu nghiêm túc rối rắm ba giây, sau đó dùng môi lấp kín miệng Cố Trầm Ngôn: “Vẫn là không được.”

“Tiểu tiên sinh càng muốn muốn kinh hỉ.”

Buổi chiều Cố Trầm Ngôn bồi Kiều Thư ngủ trưa 1 tiếng đồng hồ.

Chờ sau khi Kiều Thư tỉnh lại, anh giúp Kiều Thư thay đổi quần áo, chính mình cũng thay đổi một thân thường phục, sau đó nắm tay Kiều Thư đi vào gara.

Cố Trầm Ngôn: “Muốn ngồi chiếc xe nào?”

Kiều Thư: “Ưʍ.”

“Màu đỏ đi!”

“Hôm nay thích hợp màu đỏ.”

Thất Tịch lãng mạn, cảm tình cực nóng, tự nhiên là xứng đôi với màu đỏ nhất.

Cố Trầm Ngôn khững lại.

Sau đó bất đắc dĩ đi đến bên chiếc Ferrari màu đỏ, nếu anh nhớ không làm thì hình như anh chưa từng chạy chiếc Ferrari màu đỏ này, vì sao có chiếc Ferrari này chính là bởi vì ông của anh đưa.

Xe chạy ra khỏi Lan đình, hướng về bên ngoài Hải Thành chạy đi.

Trong xe.

Kiều Thư ăn khoai lát thường thường mà liếc nhìn Cố Trầm Ngôn sau đó lộ ra một nụ cười.

Cố Trầm Ngôn: “Sao vậy?”

Tầm mắt quá mức rõ ràng.

Tiếng cười cũng rõ ràng.

Kiều Thư nuốt khoai lát vào trong miệng cười nói: “Cố tiên sinh cùng màu đỏ rất xứng.”

Cố Trầm Ngôn: “Xứng sao?”

Kiều Thư gật đầu.

Cậu nghiêm túc nói: “Màu đỏ nhiệt tình, cái từ kia nói như thế nào?……”

Cố Trầm Ngôn: “Trung hoà.”

Kiều Thư: “Đúng vậy, di, anh như thế nào biết em muốn nói cái từ này?”

Cố Trầm Ngôn cười nói: “Lúc ông của anh đưa anh chiếc xe này cũng từng nói qua lời nói giống như vậy.”

“Ông ấy nói nói tính cách anh quá lạnh nhạt.”

Kiều Thư cắn khoai lát tràn đầy đồng cảm gật đầu: “Ông nói không sai.”

Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”

Kiều Thư: “Thời điểm ở quán cà phê nhìn thấy Cố tiên sinh, ánh mắt đầu tiên kỳ thật em có chút bị dọa đến.”

“Cố tiên sinh khi đó quá lạnh nhạt.”

Kiều Thư nói xong liền cười ra tiếng.

“Bất quá sau đó lại rất thích Cố tiên sinh, Cố tiên sinh đối với em một chút cũng không lạnh nhạt.”

“Em thích kiểu tiêu chuẩn kép này nhất.”

Tiêu chuẩn kép là bởi vì thiên vị.

Kiều Thư còn lại là được Cố Trầm Ngôn thiên vị.

Cố Trầm Ngôn cười khẽ.

Anh nghiêm túc lái xe, biểu tình thả lỏng: “Anh hiện tại cũng cảm thấy anh cùng màu đỏ rất xứng đôi.”

Kiều Thư chớp chớp mắt.

Cố Trầm Ngôn: “Dùng nhan sắc tới đại biểu một người, tiểu tiên sinh chính là màu đỏ.”

Kiều Thư: “!!!”

A!

Trái tim trúng đạn!

Cố tiên sinh lại đột nhiên nổ súng!

Xe chạy ra vùng ngoại thành, lại dọc theo đường núi uốn lượn chạy tới tòa nhà cao cao trên đỉnh núi.

Cuối cùng ngừng ở biệt thự trên đỉnh một ngọn núi.

Cố Trầm Ngôn dừng xe lại, nghiêng người khom lưng giúp Kiều Thư cởi xuống đai an toàn trên người.

Kiều Thư nhìn hoàn cảnh bên ngoài sơn thanh thủy lục, còn có biệt thự vừa sạch sẽ vừa hoa lệ chớp chớp mắt.

“Đêm nay chúng ta ở chỗ này chơi lễ sao?”

Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”