Chương 22: Gọi điện thoại làm nũng

Lộ Nguyệt thò qua tới, nhọc lòng cực kỳ, nói nhỏ: “Em còn cười như vậy nữa, mọi người đều sẽ biết em đối tượng đó”.

Giờ khắc này Kiều Thư mê hoặc cực kỳ.

Cậu sờ sờ mặt chính mình, khiêm tốn hỏi: “Em cười như thế nào vậy?”

Còn không phải là cười sao?

Cậu trước kia cũng cười mà.

Lộ Nguyệt: “……”

“Một nụ cười chứa toàn mùi chua của tình yêu đó, chị mới vừa nãy thiếu chút nữa đều không đành lòng quấy rầy em”.

Kiều Thư: “……”

Không phải chứ……, cậu chính là bị hành vi của Cố Trầm Ngôn làm cho sung sướиɠ nên là có chút vui vẻ.

Lộ Nguyệt: “Tóm lại em thu liễm một chút”.

Kiều Thư: “……”

“Được”.

Ngồi ở trên ghế Kiều Thư nhịn không được nhìn nhìn bản thân trong gương.

Không có gì bất đồng nha?

Phỏng chừng là Lộ Nguyệt thấy cậu kết hôn tự động nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn người có tình yêu đi.

Buổi chiều ghi hình như cũ vẫn là phân đoạn trò chơi, trong đó một cái đặc biệt hao tốn thể lực.

Vì để tuyên truyền 《 Đại Tướng Quân 》, tổ tiết mục cố ý an bài trò chơi bắt chước tiểu chiến trường, khách quý cùng bốn người chủ trì tổng cộng mười người chia làm hai đội, mỗi đội năm người, đội trưởng làm tướng soái, những người khác là tiểu binh, hai đội quyết đấu.

Hai đội trưởng sẽ nhìn màn hình lớn ra đề mục đoán đáp án, đoán đúng một câu liền được ưu tiên phái ra một người đội viên bên ta sao đó được tự do lựa chọn từ trong đội ngũ của đối phương chọn ra đối thủ của chính mình.

Chọn người xong, hai người sẽ mặc vào bộ quần áo trái banh hình tròn, sau đó hai người cùng nhau tiến vào một cái hồ bên dưới có đầy bong bóng nước, cùng nhau bước lên cầu sao đó quyết đấu, thẳng đến một bên bị một bên khác làm rớt xuống cầu người kia liền chiến thắng.

Người chiến thắng liền ở lại tiếp tục khiêu chiến, thẳng đến trên chiến trường chỉ còn dư lại một người cuối cùng của đội ngũ nào, thì đội ngũ đó thắng.

Kiều Thư cùng nữ chính Giang Ngu Ngọc, nam hai Vệ Dung, người chủ trì Hứa Dã, Trình Tiểu Tiểu lập thành một đội, còn lại năm người kia thành một đội, đội trưởng phân biệt là Giang Ngu Ngọc cùng Chu Ngạn Thanh.

Hiệp thứ nhất, Chu Ngạn Thanh giải đố thắng liền chọn cho Từ Thời quyết đấu Trình Tiểu Tiểu.

Trình Tiểu Tiểu thua.

Hiệp thứ hai, Từ Thời tiếp tục khiêu chiến Hứa Dã, hai người thể lực ngang nhau, cuối cùng cùng nhau rớt ra ngoài cầu.

Hiệp thứ ba, tiếp tục giải đố.

Kiều Thư có chút kỳ quái chờ.

Cậu không có già vị, màn ảnh của tổ tiết mục đại bộ phận đều là phải cho nam nữ chính, chơi trò chơi khi ai cùng nam nữ chính cùng nhau, người đó liền có thể được đến càng nhiều màn ảnh.

Theo lý thuyết, nam nữ chính thường là quyết đấu cuối cùng, cậu cái này tiểu trong suốt khẳng định là trước hết bị an bài.

Nhưng là Kiều Thư chờ a chờ, cuối cùng Chu Ngạn Thanh đem nữ chính Giang Ngu Ngọc cấp làm ra chiến trường, cậu còn chưa được ra trận.

Kiều Thư: “???”

Chu Ngạn Thanh: “Em trai, tới phiên em nha”.

Kiều Thư có chút ngốc mặc vào bộ quàn áo mập mạp gian nan mà đi vào chiến trường, sau khi đứng vững được, cậu học theo lễ nghi của võ tướng trong 《 Đại Tướng Quân 》đối với Chu Ngạn Thanh chắp tay: “A huynh, thỉnh chỉ giáo”.

Chu Ngạn Thanh cười nói: “Không dám không dám”.

Kiều Thư: “???”

Có thể là hiệu quả giải trí đi.

Kiều Thư không có nghĩ nhiều, mở ra tư thế hướng Chu Ngạn Thanh phóng tới, Chu Ngạn Thanh xuất thân là diễn viên cảnh võ thuật đánh, mặc dù mặc quần áo mập mạp cũng phá lệ linh hoạt, Kiều Thư căn bản không phải đối thủ.

Kiều Thư cho rằng chính mình căn bản kiên trì không được bao lâu.

Nhưng mười phút đi qua, Kiều Thư mệt bò lại còn ở trong hồ, Chu Ngạn Thanh ở cậu cách đó không xa.

Trong lúc đó Chu Ngạn Thanh còn đối với cậu nói 《 Đại Tướng Quân 》 lời thoại, đem kịch tuyên truyền hiệu quả kéo mãn.

Cuối cùng Chu Ngạn Thanh là vô tình vấp chân làm chính mình ngã ra cầu trì, Kiều Thư lại mệt lại mộng bức thành người chiến thắng cuối cùng.

Khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa lúc ghi hình.

Dư Quỳnh đem Kiều Thư kéo đến một chỗ trong một góc, nhỏ giọng nói: “Một hồi ván cuối cùng của trò chơi này phỏng chừng phải quay lại một lần nữa em chuẩn bị tâm lý thật tốt”.

Kiều Thư gật đầu: “Em hiểu được”.

Làm người thắng trên màn ảnh lớn là không có khả năng cho cậu cái này tiểu trong suốt, cậu có thể cùng Chu Ngạn Thanh quyết đấu đã là kéo cho cậu rất nhiều người xem.

Kết quả cuối cùng lại có chút ngoài dự đoán.

Chu Ngạn Thanh cự tuyệt đề nghị quay lại một lần nữa của tổ tiết mục tổ, hắn tỏ vẻ mình không thèm để ý này đó, Kiều Thư như cũ làm người thắng cuối cùng của trò chơi.

Cuối cùng là một trò chơi đại mạo hiểm.

Trước từ màn hình lớn cấp ra vài cái yêu cầu đại mạo hiểm, khách quý như cũ chia làm hai đội, hai đội tiến hành nhiễu khẩu lệnh quyết đấu, đội thắng sẽ chọn từ đội thua một người để tiến hành đại mạo hiểm.

Đội ngũ được phân chia cùng phía trước giống nhau, tổng cộng có bảy yêu cầu đại mạo hiểm.

Vệ Dung là người thảm nhất, bị bắt phải mặc nữ trang, hài kịch hiệu quả mười phần, nữ chủ Giang Ngu Ngọc còn lại là hát câu cuối cùng của bài ‘cao nguyên Thanh Tạng’, phải hát âm cáo đó đúng một phút……

Cuối cùng còn lại một cái đại mạo hiểm.

【 mở ra danh bạ chọn một người ( do đội thắng lợi chỉ định ) làm nũng nói: X anh/ chị ơi, người ta muốn ăn sủi cào mà anh/chị tự tay làm nha~~~~~. —— chú ý: Thanh âm cần phải thật điệu đà~~~~】

Kiều Thư: “……”

Y! Yêu ghét hàn.

Xui xẻo sẽ là ai đâu? Kiều Thư che miệng cười trộm.

Không có người chú ý tới Chu Ngạn Thanh vốn có chút lười nhác nháy mắt tinh thần liền lên lại, hai mắt còn sáng lên một chút, hắn đem ánh mắt quay đầu nhìn về phía Kiều Thư.

Nhiễu khẩu lệnh quyết đấu bắt đầu.

Chu Ngạn Thanh phía trước lười biếng hiện tại liền siêu nghiêm túc nhanh chóng xử lý đội ngũ của Kiều Thư.

Hắn cười tủm tỉm ánh mắt dừng ở trong đội của Kiều Thư vòng tới vòng lui, cuối cùng dừng lại ở trên người Kiều Thư: “Cuối cùng một cái đại mạo hiểm này liền cho em trai Kiều Thư của tôi tới chấp hành đi, trong phim em trai lạnh lùng quá,” hắn cố ý thở dài một tiếng: “Vi huynh muốn nhìn một chút bộ dáng em trai làm nũng”.

Kiều Thư sửng sốt.

Trong lúc cậu còn đang mộng bức, nhân viên công tác đã nhanh chóng từ chỗ Lộ Nguyệt lấy tới điện thoại của Kiều Thư đưa cho cậu.

Chu Ngạn Thanh cười giảo hoạt.

“Để tôi ngẫm lại điều kiện a.” Hắn vuốt cằm, cười như là một con hồ ly chuẩn bị làm chuyện xấu: “A, nghĩ ra rồi”.

“Cố tên lưu cái họ này đi”.

Kiều Thư: “!!!”

Cố!

Kiều Thư cả người cứng đờ.

Trong danh bạ điện thoại của cậu lưu lại người cũng không nhiều, họ Cố càng là chỉ có một người là Cố Trầm Ngôn.