Chương 27: Luyện kiếm

Kiều Thư: “???”

Cái gì thành quả học tập?

Kịch bản trên tay bị rút ra thả tới một bên tủ đầu giường, Cố Trầm Ngôn cúi người, một tay chống ở hai bên sườn Kiều Thư, bá đạo mà đem Kiều Thư hư hư nửa hợp lại tại thân hạ, một đôi mắt đen gắt gao mà đem Kiều Thư cướp lấy.

Ánh đèn chiếu xuống, Kiều Thư bị bóng dáng của Cố Trầm Ngôn hoàn toàn bao lại.

Kiều Thư không tự giác nuốt nước miếng.

Khẩn trương.

Khoảng cách quá gần, Kiều Thư có thể ngửi được hương vị sữa tắm giống nhau như đúc trên người Cố Trầm Ngôn, nhưng cậu lại cảm thấy cổ hương vị này ở trên người Cố Trầm Ngôn càng thêm dễ ngửi, cũng càng thêm mê người.

Kiều Thư: “Cái, cái gì?”

Tay lặng lẽ nắm chặt lấy khăn trải giường dưới thân, hơi thở nóng rực của người phía trên phả lên.

Kỳ thật đáp án rất rõ ràng.

Quả nhiên.

Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư”.

Kiều Thư nuốt nước miếng: “Vâng”.

Cố Trầm Ngôn: “Tôi hai ngày này đem video giáo dục mà Phương Chu Du* gửi cho tôi xem xong rồi”.

Kiều Thư tiếp tục nuốt nước miếng: “Vâng”.

Cố Trầm Ngôn: “Lần này sẽ không đau”.

“Có thể chứ?”

Kiều Thư: “……”

Sao lại hỏi nghiêm túc như vậy chứ……

Kiều Thư bị hỏi đế sống lưng đều đã tê rần.

Ngón tay đang nắm khăn trải giường của cậu hơi dùng sức một chút, hai má của cậu cũng có chút đỏ lên.

Kiều Thư: “Có thể”.

Thanh âm nhẹ cơ hồ bắt giữ không được.

Ánh đèn mờ nhạt đánh vào trên tường, hiện lên hai bóng người đang gắt gao triền miên trên giường.

Cố Trầm Ngôn: “Có thể lại kêu một lần sao?”

Kiều Thư: “Cái, cái gì?”

Cố Trầm Ngôn: “Cố ca ca”.

……

Kiều Thư: “Cố, Cố ca ca —— ngô ——”

Cố Trầm Ngôn: “Rất êm tai”.

“Lại kêu một tiếng”.

……

Sự thật chứng minh, Cố Trầm Ngôn thành quả học tập là trác tuyệt.

Thời điểm Kiều Thư tỉnh lại giọng nói của cậu đã khàn hết rồi, cậu kéo thân thể mệt mỏi ngồi dậy.

Phần eo có chút nhũn ra.

Khi ánh mắt rơi xuống ấn ký trên người, Kiều Thư sửng sốt, sau đó cả người cậu liền hồng giống như một con tôm.

Thời gian đã là 9 giờ.

Cố Trầm Ngôn đã đi làm, cùng lần trước giống nhau, Kiều Thư ở trên tủ đầu giường phát hiện tờ giấy Cố Trầm Ngôn lưu lại.

【 trong phòng bếp có cháo, nhớ rõ ăn. Không thoải mái liền gọi điện thoại cho tôi. 】

Kiều Thư cong lên mặt mày, cậu cẩn thận mà đem tờ giấy gấp lại, để vào trong ngăn tủ.

Thời điểm đứng dậy xuống giường chân Kiều Thư liền mềm, còn may là cậu thực nhanh phản ứng lại, không có té ngã.

Cậu đứng tại chỗ, tinh tế cảm thụ thân thể của mình, có chút nhũn ra nhưng là cũng không khó chịu, Kiều Thư nhớ rõ tối hôm qua sau khi làm xong, cả người cậu hôn hôn trầm trầm không mở ra được hai mắt, là Cố Trầm Ngôn ôm cậu đi phòng tắm rửa sạch sẽ cho cậu.

Kiều Thư che mặt.

Đứng một hồi, Kiều Thư thử đi lại vài bước, xác định hành động không có vấn đề liền đi rửa mặt, thời điểm đánh răng Kiều Thư đột nhiên hơi hơi dừng lại một chút, rồi sau đó tiến đến trước gương.

Một đống hoa mai được lưu lại ở trên gáy.

Kiều Thư: “……”

“Khụ”.

Cậu duỗi tay kéo lại quần áo, dùng cổ áo ngủ tạm thời che lại.

Rửa mặt xong, lại đi thay đổi quần áo, Kiều Thư lúc này mới đi xuống dưới lầu ăn bữa sáng muộn, một chén cháo trắng, một cái trứng luộc, còn có một đĩa rau xanh thanh đạm.

Không biết có phải hay không bởi vì này đó đều là Cố Trầm Ngôn chuẩn bị, Kiều Thư ăn phá lệ ngon.

Cuối cùng, lại là đem toàn bộ thức ăn ăn hết.

“Cách ~”

Kiều Thư sờ sờ bụng có chút căng, cầm chén đũa thu thập tốt để vào máy rửa chén.

Sửa sang lại xong, Kiều Thư đứng một hồi, liền đi ra cửa.

Trong gara xe của Cố Trầm Ngôn có rất nhiều xe, mỗi chiếc đều có giá trị phi phàm, có chiếc càng là có tiền đều mua không được. Kiều Thư thèm nhỏ dãi sờ sờ từng cái, sau đó dựa theo nơi mà Cố Trầm Ngôn nói cầm một chuỗi chìa khóa xe, đem một chiếc xe điệu thấp nhất lái đi ra ngoài.

Hội quán kiếm thuật.

Kiều Thư xác nhận tên địa chỉ trên điện thoại, sau khi xác nhận không có sai, liền đi vào bên trong võ quán.

Thời gian này võ quán người cũng không nhiều, chỉ có ít ỏi mấy người ở huy kiếm luyện võ.

Kiều Thư tìm được người phụ trách của võ quán.

Kiều Thư: “Chào ngài, tôi là Kiều Thư, ngày hôm qua đã có đặt lịch hẹn với mọi người”.

Trước khi trở lại Hải Thành, Kiều Thư nhờ Dư Quỳnh giúp cậu tìm hội quán kiếm thuật, học tập múa kiếm.

Trong bộ phim sắp quay của cậu nhân vật nam hai là người dùng kiếm rất giỏi, Kiều Thư trước kia không có tiếp xúc với cái này, liền muốn trước tiên học tập múa kiếm, đảo cũng không cần học quá tốt, có thể học được cách múa kiếm hoa, thoạt nhìn có điểm đồ vật là được.

Chính mình tự quay sẽ tốt hơn so với dùng thế thên, đến nỗi các chiêu thức khác, đến lúc đó thầy dạy võ của đoàn phim sẽ dạy.

Người phụ trách nhìn thoáng qua máy tính: “Làm phiền ngài ở phòng luyện công số 3 chờ một lát, ngũ sư phó một hồi liền đến”.

Kiều Thư: “Được, cảm ơn”.

Ngũ sư phó là một chú tầm hơn 40 tuổi, để một chòm râu nhỏ, mặc một bộ quần áo luyện võ màu trắng, phi thường có phong phạm của cao thủ.

Ngũ sư phó: “Học múa kiếm hoa?”

Kiều Thư: “Phải”.

Cậu cúc một cung: “Hai ngày này làm phiền ngũ sư phó.”

Múa kiếm hoa mấu chốt ở chỗ cổ tay cùng cánh tay, ngũ sư phó rút ra cây kiếm treo ở trên tường sao đó để cho Kiều Thư nhìn hắn làm mẫu một lần, sau đó giảng giải ra từng bước.

Giảng giải xong, hắn cầm một cây kiếm gỗ mà người mới sử dụng đưa cho Kiều Thư.

Thời điểm dùng mắt nhìn, được.

Trên thực tế đến lúc tự tay làm, QAQ như thế nào khó như vậy chứ!

Kiều Thư ở phòng luyện công luyện hơn một tiếng nội vãn hoa cùng ngoại vãn hoa, cổ tay cậu đều sắp phế luôn rồi, còn làm mộc kiếm chụp đến chính mình thật nhiều thứ, mới múa ra một cái miễn cưỡng đủ tư cách tốc độ phi thường chậm kiếm hoa.

Nhưng này còn chưa đủ.

Qua thời gian ăn cơm trưa cùng nghỉ ngơi, ngũ sư phó cầm một kiếm đạo cụ đưa cho Kiều Thư.

Ngũ sư phó: “Buổi sáng luyện không tồi, kế tiếp dùng cái này luyện tập, trọng lượng cùng mộc kiếm sẽ có chút khác nhau, các ngươi đóng phim không sai biệt lắm đều là dùng loại này, cậu trước tiên thích ứng với nó, còn có lực cổ tay của cậu không đủ, trở về phải tập hít đất thật nhiều, tăng cường lực cánh tay cùng với cổ tay

Kiều Thư: “Được”.

Ngũ sư phó: “Chiều nay chủ yếu vẫn là tiếp tục luyện hai cái động tác này, thuần thục làm ra tới liền đẹp”.

Thuần thục xác thật sẽ đẹp.

Đạo cụ kiếm cùng mộc kiếm xác thật tồn tại sai biệt, rõ ràng nhất chính là thời điểm kiếm đạo cụ không cẩn thận rơi ở trên người so với kiếm gỗ đau hơn nhiều, còn tốt là ngũ sư phó có dự kiến trước, để Kiều Thư trước dùng kiếm gỗ thuần thục, bằng không Kiều Thư phỏng chừng muốn luyện đến khóc.

Bất quá thành quả cũng là khả quan.

Trước khi kết thúc chương trình học hôm nay, cậu đã có thể múa ra một điệu kiếm hoa có chút khó.

Chính là cổ tay cậu đã phế luôn rồi.

Chuyện này dẫn tới lúc Kiều Thư kéo của xe không ra có chút há hốc mồm.

Kiều Thư: QAQ này còn như thế nào lái xe!

Kiều Thư nhìn cánh tay bủn rủn của chính mình khóc không ra nước mắt.

________________

*chỗ này ă trong bản QT ghi là Trần Văn Uyên nhưng mà tui nhớ là ở chương 19 có nói là Phương Chu Du gửi, nên là tui nghĩ là do tác giả nhớ lộn, nên tui tự sửa lại luôn. chương này chắc mấy bạn đọc nó kì lắm ă, có nhiều chỗ tui đọc không hiểu khó edit muốn xỉu luôn ă, nên là mấy bạn ráng chịu khó đọc xíu nha.

Cái chỗ mà hoa mai ă, chính là hickey ă, tại bên Trung là hoa mai màu đỏ nên để là hoa mai, nếu mấy bạn muốn để dâu tây thì nhắn riêng hoặc cmt cho tui để tui sửa lại.

Hoa mai Trung Quốc đóXuyên Thành Nam Thê Của Lão Nam Nhân Hào Môn - Chương 27: Luyện kiếm