Chương 30: Tới gặp em

“Kiều Thư, lâu rồi không gặp”.

Kiều Thư cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng là xác định chính mình thật sự không có gặp qua đối phương, nghĩ nghĩ, phỏng chừng có thể là người quen của nguyên chủ đi.

Kiều Thư xấu hổ cười: “Thật trùng hợp”.

Nam nhân lại duỗi tay, ngón tay đột nhiên sờ lên gương mặt Kiều Thư: “Em lớn lên vẫn là giống như trước đây xinh đẹp, thế nào? Như vậy có duyên đêm nay ước một cái?”

Kiều Thư: “……”

Cái gì yêu quái!

Kiều Thư trên mặt tươi cười nhanh chóng biến mất, cậu lui về phía sau một bước né tránh tay của người này, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi còn có việc”.

Dứt lời lại không nhìn người này, bước nhanh hướng bên trong khách sạn đi đến.

Nhưng nam nhân lại không thuận theo mà buông tha.

Đối phương trực tiếp tiến lên ngăn lại đường đi của Kiều Thư, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Em như thế nào lãnh đạm như vậy? Lúc trước thời điểm anh đi em chính là bắt lấy tay của anh khóc thảm như vậy, hiện tại cho em cơ hội em như thế nào còn không cần?”

Hắn kỳ quái nói: “Chẳng lẽ em là cùng anh chơi muốn cự còn nghênh?”

Kiều Thư: “???”

Từ đâu ra cái tên cuồng tự luyến như vậy!

Bất quá đối phương vừa nói như vậy, Kiều Thư đột nhiên có điểm ấn tượng, cậu theo điểm này ấn tượng nghĩ nghĩ, sau đó sắc mặt liền cổ quái lên.

Kiều Thư: “Tạ Vũ Tịch?”

Tạ Vũ Tịch cao ngạo mà nâng cằm: “Nghĩ thông suốt?”

Kiều Thư khóe miệng trừu trừu, thật đúng là cái này kỳ ba.

Nguyên chủ sơ trung thời điểm từng có một cái mối tình đầu bạn trai yêu đương ba ngày, chính là Tạ Vũ Tịch trước mắt này.

Kia Tạ Vũ Tịch thực thích trưng diện, thích khoe giàu, còn sẽ đánh nhau, lớn lên cũng không tồi, rất nhiều nữ sinh thích, nguyên chủ cũng thích hắn.

Thời điểm sắp thi chuyển cắp, nguyên chủ vì không muốn lưu lại tiếc nuối liền lấy hết can đảm hướng Tạ Vũ Tịch thổ lộ, đáng cao hứng chính là, Tạ Vũ Tịch đồng ý.

Bất quá không quá hai ngày hai người liền nghênh đón kì thi chuyển cấp.

Sau khi thi xong Tạ Vũ Tịch hẹn nguyên chủ gặp mặt, nguyên chủ vô cùng cao hứng đi, lại không nghĩ Tạ Vũ Tịch bi thương mà cùng nguyên chủ nói hắn muốn xuất ngoại du học, làm nguyên chủ quên chính hắn hảo hảo sinh hoạt.

Nguyên chủ năm đó thực đơn thuần, hắn tuy rằng bởi vì ái mộ hư vinh mà thích Tạ Vũ Tịch, nhưng hắn là thực coi trọng đoạn cảm tình này, hắn ôm Tạ Vũ Tịch cánh tay khóc rất lâu rất lâu.

Về nhà sau đó còn ngây ngốc đi phòng tắm xối nước lạnh, cuối cùng phát sốt phải vào bệnh viện.

Chờ nguyên chủ thật vất vả từ mối tình đầu rời đi đau xót đi ra, đã là khai giảng cao trung.

Nguyên chủ đầy cõi lòng chờ mong đi vào cao trung, lại không nghĩ đυ.ng vào Tạ Vũ Tịch người đã cùng hắn nói muốn ra nước ngoài du học……

Lúc ấy Tạ Vũ Tịch trong lòng ngực còn ôm một nữ sinh.

Nguyên chủ không dám tin tưởng, lúc sau hắn trộm đi điều tra, phát hiện Tạ Vũ Tịch có một người bạn gái là phú nhị đại, không chỉ có như thế, Tạ Vũ Tịch căn bản không giống hắn biểu hiện ra ngoài như vậy có tiền, thậm chí gia đình còn không bằng hắn.

Người thiếu niên yêu trong nháy mắt chuyển biến thành chán ghét cùng hận, vì thế nguyên chủ cao trung không thiếu cấp Tạ Vũ Tịch hạ ngáng chân, bất quá Tạ Vũ Tịch chưa bao giờ biết, chỉ cho rằng chính mình mỗi lần hẹn hò bị trảo, lên mạng đi bị trảo, đánh nhau bị trảo chỉ do vận khí không tốt.

Tạ Vũ Tịch: “Đi thôi.”

Kiều Thư: “……”

Cậu mặt vô biểu tình: “Không, anh suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là vừa mới không nhận ra anh, mới nhớ tới mà thôi”.

Tạ Vũ Tịch: “……”

Tạ Vũ Tịch là cái da mặt dày, hắn sửng sốt một giây, liền lại nói: “Nếu em nghĩ tới, buổi tối muốn hay không ước một pháo tái lại tiền duyên?”

Kiều Thư mắt cá chết: “Không cần, anh như vậy tùy tiện tôi sợ bị nhiễm bệnh”.

Tạ Vũ Tịch đột nhiên có 1 cuộc điện thoại, hắn tiếp lên: “Alo”.

“Hảo, tới liền”.

Hắn treo điện thoại đối Kiều Thư vẫy vẫy tay, tránh ra thân mình: “Được rồi, anh đây lần sau hỏi lại em”.

Kiều Thư: “???”

Kiều Thư vô ngữ trở lại phòng tắm rửa.

Cậu thân là nam nhị, suất diễn nhiều, đạo diễn sợ cậu trạng thái không tốt, liền hào phóng cho cậu an bài một gian phòng đơn, trừ bỏ Kiều Thư, mặt khác mấy cái diễn viên chính cũng đều là phòng đơn.

Nước ấm cọ rửa ở trên người, đem mệt mỏi tích lũy một ngày phóng đi, Kiều Thư thoải mái mà phun ra một hơi.

Vì tiết kiệm kinh phí, đạo diễn đem thời gian quay chụp áp gắt gao, hôm nay vẫn là lần đầu tiên trong nửa tháng này Kiều Thư trở về khác sạn sớm như vậy.

Tắm rửa xong.

Kiều Thư mặc một bộ áo ngủ rộng thùng thình ghé vào trên giường, lấy điện thoại qua.

Quả nhiên có tin nhắn chưa đọc.

Kiều Thư khóe miệng giơ lên.

Cố Trầm Ngôn: Vừa mới có gió lớn.

Cố Trầm Ngôn: Tôi tra xét một chút Diêm Thành thời tiết, ngày mai nhiệt độ không khí sẽ bắt đầu hạ thấp.

Cố Trầm Ngôn: Tôi nhớ rõ em không có mang quần áo giữ ấm.

Tới đoàn phim rương hành lý là Cố Trầm Ngôn giúp đỡ Kiều Thư cùng nhau sửa sang lại, đối với Kiều Thư mang theo cái quần áo gì Cố Trầm Ngôn nhớ rõ rõ ràng.

Kiều Thư: Hải Thành cũng bắt đầu có gió lớn sao?

Kiều Thư: Vừa mới thời điểm tôi trở lại khách sạn gió cũng rất lớn, lạnh đến nổi tôi một thân nổi da gà.

Kiều Thư: Ngày mai tôi nhờ chị Nguyệt Nguyệt đi nội thành giúp tôi mang hai kiện quần áo giữ ấm trở về.

Kiều Thư: Gấu lớn yên tâm vỗ ngực.jpg

Cố Trầm Ngôn trả lời thực nhanh.

Cố Trầm Ngôn: Diễn xong rồi?

Kiều Thư: Ừm.

Cố Trầm Ngôn: Không cần nhờ Lộ Nguyệt mua.

Cố Trầm Ngôn: Tôi ngày mai đi công tác.

Kiều Thư nghi hoặc:?

Cố Trầm Ngôn: Ngày mai đi công tác tôi sẽ đi ngang qua Diêm Thành, tôi mang theo cho em.

Kiều Thư chớp chớp mắt.

Kiều Thư lại chớp chớp mắt.

Trên khung thoại củaWeChat lời nói như cũ còn ở, không có biến mất.

Cho nên ngày mai có thể nhìn thấy Cố Trầm Ngôn?

Tâm tình bỗng nhiên trở nên có chút kích động.

Kiều Thư một đôi mắt đến chính cậu cũng chưa phát hiện trở nên tinh lượng tinh lượng.

Ngay cả tốc độ đánh chữ đều nhanh lên không ít.

Kiều Thư: Ngày mai sao?

Kiều Thư: Ngày mai anh mấy giờ đến?

Cố Trầm Ngôn: Máy bay khởi hành sớm, 10 giờ có thể tới sân bay Diêm Thành.

“A!”

Kiều Thư cao hứng ở trên giường lăn một vòng.

Ngày mai 10 giờ!

Kích động hưng phấn xong, Kiều Thư bẻ ngón tay nhớ lại suất diễn ngày mai của cậu, nhớ xong, Kiều Thư nháy mắt héo.

Ngày mai một ngày cậu đều có suất diễn, chỉ có giữa trưa đoạn thời gian mới có thể nghỉ ngơi một chút, không thể đi đón máy bay.

Kiều Thư: QAQ

Hiện tại lâm thời xin nghỉ đạo diễn khẳng định cũng sẽ không đồng ý.

Kiều Thư ủy khuất đánh chữ: Ngày mai tôi khả năng không có thời gian tới đón anh rồi.

Kiều Thư: Cố Trầm Ngôn, thực xin lỗi.

Tiếng chuông điện thoại, cuộc gọi đến vang lên.

Kiều Thư tiếp khởi.

Cố Trầm Ngôn với thanh âm làm người an tâm truyền đến: “Kiều Thư, ở nơi này em không cần nói xin lỗi với tôi”.

biu

Lại là một mũi tên găm thẳng vào trái tim.

Kiều Thư ủy khuất mất mát trong nháy mắt hóa thành hư ảo.

Vô số ngọt ngào chen chúc mà đến, đem Kiều Thư bao vây, ngọt ý cường thế mà nhập thấm vào trong cơ thể trong mỗi một tế bào của Kiều Thư.

Kiều Thư che lại mặt.

Cố Trầm Ngôn! Thật sự muốn luân hãm!

Cố Trầm Ngôn: “Em hảo hảo đóng phim, thời điểm quay xong liền có thể nhìn thấy tôi”.

Kiều Thư buông tay, trên mặt là nụ cười ngọt ngào không kiềm chế được: “Được”.

Trước khi cúp máy Cố Trầm Ngôn hỏi: “Có còn đồ vật nào khác muốn đem theo không?”

Kiều Thư: “Tạm thời không có”.

Cố Trầm Ngôn: “Được”.

“Ngày mai chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa”.

Thời điểm cúp điện thoại trái tim của Kiều Thư còn đang không có tiền đồ mà đập loạn.

Cậu giơ tay che lại vị trí trái tim.

“Kiều Thư, có tiền đồ một chút đi”.

Tiền đồ của là Kiều Thư rốt cuộc có thể làm trái tim bình tĩnh lại, cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại lần nữa sờ lên điện thoại tìm được wechat của Cố Trầm Ngôn.

Cậu cắn môi gửi đi một cái emoji.

Kiều Thư: heo heo ôm một cái.jpg

Vài giây sau.

Cố Trầm Ngôn: heo heo ôm một cái.jpg

Cố Trầm Ngôn: Được.

Trong mộng là hoa tươi bay múa mỹ lệ nhạc viên, Kiều Thư nhìn đến Cố Trầm Ngôn giương một đôi cánh thiên sứ hướng cậu bay tới, mang theo cậu bay về phía không trung.

Cố Trầm Ngôn đã đến làm Kiều Thư tinh thần phấn khởi, cái này làm cho cậu ở thời điểm đóng phim trạng thái đặc biệt hảo, thế cho nên các cảnh diễn buổi sáng của cậu đều quay xong rất nhanh, có thể trước tiên nghỉ ngơi.

Thời gian còn sớm.

Kiều Thư đổi một thân thường phục nhìn thoáng qua thời gian, 10 giờ 40 phút.

Cố Trầm Ngôn hẳn là sắp tới rồi.

Nghĩ vậy, Kiều Thư khó được có chút đứng ngồi không yên.

Cậu nghĩ nghĩ lại cùng Lộ Nguyệt nói một tiếng hướng bên ngoài đoàn phim đi đến.

Điện thoại đánh thông.

Kiều Thư: “Cố Trầm Ngôn”.

Cố Trầm Ngôn: “Ân”.

Kiều Thư: “Anh đến chưa? Tôi, suất diễn buổi sáng của tôi đã quay xong rồi”.

Cố Trầm Ngôn nhìn thoáng qua hướng dẫn: “Còn mười phút nữa đến”.

Kiều Thư lập tức cười: “Tôi đây ở bên ngoài đoàn phim chỗ ngã tư đường chờ anh”.

Cố Trầm Ngôn: “Được”.

Kiều Thư bước chân nhẹ nhàng mà hướng ngã tư đường đi đến, ngã tư đường cũng không xa, Kiều Thư lại nhanh hơn bước chân, bất quá năm sáu phút liền đi tới.

Kiều Thư đứng ở chỗ giao lộ, rõ ràng biết xe của Cố Trầm Ngôn còn muốn qua vài phút mới có thể đến, cậu lại như cũ thường thường mà hướng phương hướng sân bay lại đây nhìn lại.

Hai mắt hơi hơi tỏa sáng mang theo vội vàng.

“Thân ái anh sẽ nhớ em”.

Thanh âm có chút quen thuộc từ phía sau cách đó không xa truyền đến, Kiều Thư theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Tạ Vũ Tịch ôm một nữ nhân xinh đẹp tóc quăn, hai người đứng ở trước một chiếc xe thể thao hôn đến khó xá khó phân.

Kiều Thư: “……”

Cay đôi mắt.

Kiều Thư quay lại đầu làm như không nhìn thấy.

Bên kia, Tạ Vũ Tịch hống hảo kim chủ đem kim chủ tiễn đi, quay người lại liền nhìn thấy Kiều Thư đang đứng ở ngã tư đường.

Hắn mị hạ đôi mắt, sau đó không chút do dự hướng Kiều Thư đi đến.

Tạ Vũ Tịch: “Kiều Thư, xem ra chúng ta chi gian rất có duyên phận”.

Kiều Thư không lý.

Tạ Vũ Tịch không ánh mắt: “Thế nào? Đêm nay ước sao?”

Kiều Thư: “……”

Người này còn không dứt!

Tạ Vũ Tịch da mặt dày, tiếp tục đề cử chính mình: “Suy xét như thế nào? Ai đã làm cùng anh đều khen kỹ thuật của anh không tồi, thế nào? Này nơi chim không thèm ị khó gặp được một người hợp tâm ý”.

Hắn đỉnh một chút.

Kiều Thư: “……”

Thật sự nhịn không được, Kiều Thư nói: “Này anh, mới vừa không nhìn lầm nói, anh còn ôm một cô gái mà hôn”.

Tạ Vũ Tịch chẳng hề để ý: “Nga, đó là kim chủ của anh”

“Em để ý?”

Kiều Thư: “???”

Tạ Vũ Tịch lời nói thấm thía: “Chúng ta mới đảm đương diễn viên muốn tài nguyên liền phải có trả giá, anh ngày hôm qua hỏi thăm một chút, em hiện tại là ở một bộ web drama bên trong là nam hai đi? Cái tài nguyên này của em không tốt lắm, không giống anh hiện tại bộ phim truyền hình đầu tiên chính là nam chính của phim thần tượng”.

Thứ này cư nhiên cũng là hỗn giới giải trí……

Tạ Vũ Tịch: “Nếu không kim chủ của anh cũng giới thiệu cho em? Nhìn đến chúng ta nói qua phân thượng, anh nỗ lực điểm làm cô ấy cũng thu em, nói không chừng chúng ta còn có thể 3p”.

Hắn hứng thú bừng bừng.

Kiều Thư trợn mắt há hốc mồm.

Lỗ tai ô uế! Lỗ tai nó ô uế!

Sau một lúc lâu Kiều Thư mới gian nan nói: “Cảm ơn hảo ý của anh, không cần, tôi cảm thấy chúng ta vẫn là trực tiếp coi như không quen biết là tốt nhất”.

Tạ Vũ Tịch: “Em thật không……”

Kiều Thư lại đột nhiên ánh mắt sáng lên, cậu đẩy ra Tạ Vũ Tịch: “Anh nhường một chút, đừng chặn đường”.

Một chiếc xe thương vụ màu đen ở trước mặt Kiều Thư chậm rãi dừng lại, Kiều Thư trên mặt hiện ra một nụ cười xán lạn.

Cửa xe mở ra.

Một nam nhân mặc quần tây đen bước ra, giày da bóng lưỡng đạp lên trên mặt đất.

“Cố Trầm Ngôn!”

Kiều Thư vui vẻ gọi người.

Nửa tháng không gặp, Cố Trầm Ngôn tựa hồ càng đẹp trai càng hấp dẫn người.

Cố Trầm Ngôn đi thẳng đến bên người Kiều Thư, ánh mắt dừng ở trên người Kiều Thư: “Gầy”.

Kiều Thư cười nói: “Liền một chút”.

Cố Trầm Ngôn thấp giọng nói: “Chờ bao lâu rồi?”

Kiều Thư lắc đầu: “Không có, tôi cũng vừa mới đến”.

Cố Trầm Ngôn: “Đói bụng sao?”

Kiều Thư sờ sờ bụng: “Có chút”.

Buổi sáng chụp hai cảnh đánh diễn, nên bánh bao buổi sáng ăn đã sớm tiêu hóa hết.

Cố Trầm Ngôn: “Đi ăn cơm trước”.

Kiều Thư: “Được nha!”

Cố Trầm Ngôn: “Lên xe”.

Kiều Thư hướng trên xe leo lên.

Một bên bị bỏ qua một cái hoàn toàn Tạ Vũ Tịch từ trong sự xuất hiện hoa lệ của Cố Trầm Ngôn phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Kiều Thư phải đi, vội vàng hô: “Kiều Thư em nhớ rõ suy xét một chút nha”.

Cố Trầm Ngôn nhìn qua đi.

Tạ Vũ Tịch một giật mình một cái, mạc danh cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người.

Muốn chạy.

Thực tế hắn cũng chạy, hắn vội vàng nói một câu: “Có việc anh đi trước”. Ngay lập tức biến mất.

Kiều Thư: “……”

Kiều Thư hoàn toàn không quan tâm tới hắn, cậu leo lên trên ghế sau xe, đợi Cố Trầm Ngôn ngồi trên tới.

Cửa xe đóng lại.

Chiếc xe màu đen dần dần đi xa.

Trên xe.

Cố Trầm Ngôn như biến ma thuật giống nhau lấy ra một hộp đồ ăn, mở ra đưa cho Kiều Thư: “Món em thích”.

Kiều Thư ánh mắt sáng lên: “Dâu tây!”

Cố Trầm Ngôn: “Ân”.

Kiều Thư ngẩng đầu: “Cố ý mang cho tôi sao?”

Cố Trầm Ngôn: “Ừm”.

Này đó dâu tây là Cố Trầm Ngôn cố ý làm người sáng sớm vận chuyển bằng máy bay đưa lại đây.

Dâu tây đã được rửa qus.

Kiều Thư cao hứng cầm một viên bỏ vào trong miệng, điềm mỹ tư vị ở trong khoang miệng lan tràn, thẳng đến đầu quả tim.

Kiều Thư ngửa đầu đối Cố Trầm Ngôn cười: “Ăn rất ngon”.

Cậu nhịn không được nho nhỏ tố khổ: “Chúng ta đoàn phim quá nghèo, đừng nói dâu tây, liền quả táo đều rất khó ăn được mấy quả”.

Cố Trầm Ngôn sửng sốt.

Anh vẫn là lần đầu nghe Kiều Thư nói những cái này.

Mày nhíu lại, Cố Trầm Ngôn có chút không cao hứng, vài giây sau anh điều chỉnh tốt cảm xúc, nói: “Muốn ăn cái gì cùng tôi nói, tôi để người mỗi ngày đem cho em”.

Kiều Thư có chút cảm động.

Bất quá cậu vẫn là cự tuyệt: “Không cần không cần, ở đoàn phim mọi người đều là giống nhau, làm đặc thù không tốt”.

Chính mình khai tiểu táo rất ngượng ngùng.

Cố Trầm Ngôn không nói chuyện.

Kiều Thư ăn xong một cái, dùng nĩa xoa một cái đưa tới bên môi Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn cự tuyệt: “Cho em ăn”.

Kiều Thư không nhúc nhích, cười nói: “Mỹ thực phải chia sẻ mới có thể càng thêm mỹ vị, liền ăn một cái”.

Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.

Vài giây sau, Cố Trầm Ngôn há mồm cắn dâu tây.

Lại vài giây sau, anh trong lòng yên lặng gật đầu: Xác thật so với chính mình một người ăn càng ngon hơn.

Kiều Thư ăn mấy viên liền dừng, cậu cẩn thận cài hảo hộp đồ ăn.

Cố Trầm Ngôn nhìn cậu: “Không ăn?”

Kiều Thư gật gật đầu: “Tôi muốn để bụng cùng anh cùng nhau ăn cơm, trễ chút lại ăn nó”.

Cố Trầm Ngôn ánh mắt hơi lóe.

Một lát sau, anh nói: “Kiều Thư”.

Kiều Thư ngửa đầu: “Ân?”

Cố Trầm Ngôn: “Mới vừa rồi người kia là ai?”

________________

Nay hết chương ời, mấy nay tết bận quá trời, mặc dù đa phần bận ăn chơi.

Má ơi mệt quá, chương này dài ghê luôn làm mới có c27 c28 mà muốn xíu luôn ă, ngồi cả buổi trời luôn.

___________

Hôm nay giao thừa sắp sang năm mới chúc mọi người:

Chúc bạn 12 tháng phú quý, 365 ngày phát tài, 8.760 giờ sung túc, 525.600 phút thành công và 31.536.000 giây mã đáo.

Chúc năm mới đau đầu vì nhà giàu. Mệt mỏi vì học giỏi. Buồn phiền vì nhiều tiền. Ngang trái vì xinh gái. Mệt mỏi vì đẹp trai. Và mất ngủ vì không có đối thủ.

Năm mới chúc bạn thực hiện được những dự định còn dang dở, quen thêm những người bạn mới, đến những vùng đất mới.

Chúc bạn bầu trời sức khỏe, biển cả tình thương, đại dương tình bạn, sự nghiệp sáng ngời, gia đình thịnh vượng.

Happy New Year 2023!