Chương 32: Về phòng em

Được rồi, không phải là thêm một nam trợ lý thôi sao, một ít diễn viên mới thích khoe khoang còn mang bốn năm trợ lý đâu.

Cậu hai cái mà thôi.

Nghĩ thông suốt Kiều Thư yên tâm lại.

Đột nhiên cậu xoay chuyển tròng mắt, “Cố Trầm Ngôn”.

Cố Trầm Ngôn: “Ân?”

Kiều Thư hoài một chút kỳ dị lại có chút tâm tình sung sướиɠ hỏi: “Anh vừa mới có phải hay không ghen rồi?”

Cố Trầm Ngôn hoang mang: “Ghen?”

Kiều Thư: “……”

Không phải sao?

Kiều Thư cẩn thận mà nhìn biểu tình của Cố Trầm Ngôn, cuối cùng nhụt chí phát hiện Cố Trầm Ngôn khả năng thật sự không có ghen.

Khả năng chỉ là bởi vì bọn họ kết hôn, bởi vì tính chiếm hữu của bá tổng ……

Cảm giác sung sướиɠ trong nháy mắt tuột xuống đáy vực.

Kiều Thư xấu hổ: “Không có gì”.

Vài giây sau, Kiều Thư lại lần nữa tỉnh lại, không phải ghen cũng không quan hệ, du͙© vọиɠ chiếm hữu cùng ghen cũng không sai biệt lắm.

Vui sướиɠ lại lần nữa trở lại.

Mười lăm phút sau.

Xe màu đen ở bên ngoài phụ cận, ở một khách sạn cao cấp dừng lại.

Kiều Thư đi theo Cố Trầm Ngôn đi vào một gian phòng xa hoa, thực nhanh người phục vụ nối đuôi nhau mà bưng lên đồ ăn.

Cố Trầm Ngôn: “Xin lỗi, thời gian khả năng không kịp, tôi liền trước làm chủ”.

Kiều Thư không chút nào để ý: “Tôi không kén ăn”.

Cố Trầm Ngôn tối hôm qua kỳ thật hỏi qua Kiều Thư muốn ăn cái gì, Kiều Thư lúc ấy trả lời đều là như thế nào cũng được.

Hơn nữa cậu đóng phim thời gian rất gấp, trước buổi chiều một chút liền phải trở lại đoàn phim trang điểm tạo hình, thời gian có thể ra tới cũng không nhiều.

Cố Trầm Ngôn suy xét đến, lúc này mới sẽ làm khách sạn trước tiên chuẩn bị.

Quan trọng nhất là, Kiều Thư nhìn thức ăn trên bàn hai mắt sáng lên, này đó đều là món mà cậu thích ăn.

Rõ ràng số lần cậu cùng Cố Trầm Ngôn cùng nhau ăn cơm cũng không nhiều, nhưng người nam nhân này lại giống như đều cẩn thận nhớ kỹ sở thích của cậu.

Kiều Thư ngây ngô cười.

Một bữa cơm Kiều Thư ăn tâm hoa nộ phóng, không chỉ có là bởi vì trải qua nửa tháng rốt cuộc cũng cùng Cố Trầm Ngôn ngồi ở một cái bàn ăn cơm, cũng bởi vì cậu đã có nửa tháng không ăn cơm có đồ ăn ăn ngon như vậy.

Kiều Thư: QAQ

Cơm hộp của đoàn phim quá khó ăn.

Cố Trầm Ngôn trầm mặc nhìn.

Ngẫu nhiên sẽ giúp Kiều Thư kẹp một ít đồ ăn để vào trong chén cậu.

Ăn uống no đủ.

Kiều Thư xoa bụng thích ý mà híp mắt.

Cố Trầm Ngôn: “No rồi?”

Kiều Thư thỏa mãn gật đầu: “No rồi”.

Cố Trầm Ngôn: “Ân, ngồi một hồi, lại đi về nơi em ở một chút”.

Kiều Thư: “Hả?”

Cố Trầm Ngôn: “Tôi mang theo quần áo cho em”.

Kiều Thư lúc này mới nhớ tới chuyện này.

Hai người ngồi vài phút sau đó đi ra ngoài, đồng thời Trần Văn Uyên cùng tài xế cũng từ một phòng khác ra tới.

Kiều Thư bước chân dừng lại.

Cậu có chút xấu hổ nhón chân tiến đến bên tai Cố Trầm Ngôn: “Cố Trầm Ngôn, chúng ta có phải hay không đã quên kêu Trần đặc trợ bọn họ cùng nhau ăn cơm?”

Cố Trầm Ngôn dừng một chút.

Sau đó học theo động tác của Kiều Thư, tiến đến bên tai Kiều Thư cũng nhỏ giọng nói: “Bọn họ ăn ở cách vách”.

Hô hấp ấm nóng phun nhẹ ở trên lỗ tai Kiều Thư, tai cậu mẫn cảm run lên, vành tai dần dần biến sắc, nóng lên.

Kiều Thư chân run lên, gót chân rơi xuống mặt đất, cậu nhịn không được giơ tay xoa xoa lỗ tai: “Như vậy a”.

Trần Văn Uyên cùng tài xế ở phía sau xem hơi hơi ngạc nhiên.

Khách sạn toàn bộ đều bị đoàn phim bao hết, cho nên giờ phút này khách sạn cũng không có người nào, trước đài chỉ có ông chủ ngồi bấm điện thoại.

Tài xế dắt theo rương hành lý đi theo sau hai người, chờ tới phòng, tài xế rất có mắt mà buông rương hành lý liền cùng Trần Văn Uyên cùng nhau đi xuống.

Cửa phòng đóng lại.

Cố Trầm Ngôn ánh mắt tinh tế mà nhìn quanh căn phòng ở không lớn này.

Kiều Thư nhìn một thân tây trang giày da quý khí của nam nhân nguyên bản không cảm thấy phòng này có cái gì, này sẽ lại đột nhiên cảm thấy phòng này thật sự quá đơn sơ.

“Khụ”.

Kiều Thư thanh giọng một chút định nói chuyện.

Cố Trầm Ngôn nhìn về phía cậu, hỏi: “Ở tốt sao?”

Kiều Thư sửng sốt một chút, nói: “Ừm, mọi người đều ở giống nhau, bởi vì là nam hai đạo diễn còn cố ý phân phối cho tôi phòng đơn”.

Cậu cười một cái, hỏi: “Anh muốn uống nước không?”

Kiều Thư hỏi liền phải đi lấy cái ly rửa sạch rồi tráng nước sôi.

Tay đột nhiên bị bắt lấy.

Kiều Thư quay đầu lại, liền nhìn thấy Cố Trầm Ngôn hai mắt nặng nề mà nhìn cậu.

“Kiều Thư”.

“Thời gian không còn sớm”.

Kiều Thư vi lăng.

Trước mặt nam nhân cúi đầu nhìn cậu, sau đó hắn liền tiến lên một bước.

Khoảng cách trong khoảnh khắc bị kéo gần.

Hô hấp ái muội dần dần giao hòa vào nhau.

Kiều Thư hơi hơi ngửa đầu.