Chương 3

An Thời bước ra khỏi phòng ngủ của Phó Hoài Thâm, nhìn thấy Lâm Bắc đang ngồi ở phòng khách quay lưng về phía mình, tay thì đang gõ máy tính.

An Thời từ trước nay không có hứng thú tới việc riêng tư của người khác, cậu đi thẳng, mắt nhìn thẳng.

Lâm Bắc tay dừng lại, cảnh giác mà quay lại, chạm phải ánh mắt của An Thời.

Lâm Bắc cau mày: "An tiên sinh..."

Một giây tiếp theo, An Thạch đột nhiên lấy tay che hai mắt mình, chứng minh mình vô tội: "Ta không có nhìn trộm!"

Lâm Bắc: "..."

Lâm Bắc: “An tiên sinh, tôi không nghi ngờ ngài nhìn trộm.”

Sau đó An Thời buông tay xuống, Lâm Bắc lại nói: "Nếu ngài muốn xem, cũng không sao."

An Thời thẳng thắn: “Sao có thể được? Tôi từ trước đến nay không có hứng thú đến chuyện riêng tư của người khác.”

Lâm Bắc sửng sốt một chút: "Được..."

Lời còn chưa nói ra, Lâm Bắt thấy mơ hồ, khi hắn hoàn hồn lại, An Thời đã ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh hắn, chớp chớp đôi mắt đen to tròn, mỉm cười nhẹ nhàng: “Nhưng vì ngươi nhiệt tình như vậy, ta sẽ miễn cưỡng sẽ nhìn qua."

Toàn bộ quá trình Lâm Bắc mặt không biểu tình: "..."

An Thời không quan tâm đến việc riêng tư của người khác, nhưng nếu là tin đồn thì cậu cảm thấy rất hứng thú!

Máy tính của Lâm Bắc là máy tính làm việc, hình nền cũng chưa hề thay đổi, nền trời xanh mây trắng phản chiếu, chính giữa là khung chat.

Khung thoại ghi là: Giang phu nhân.

An Thạch: ?

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của anh, Lâm Bắc tự nhiên giải thích: “Đây là nãi nãi của Phó tổng.”

An Thời liếc thấy khung avata thiếu nữ tóc hồng trong manga, bên cạnh cái đầu của thiếu nữ manga là những dấu chấm hỏi nhỏ nhỏ

? Nãi nãi bây giờ cũng theo trào luu sao?

Lâm Bắc cũng không có giải thích nhiều, đẩy cái kính không độ lên, bấm nút gửi ảnh.

Lúc này An Thời mới nhìn rõ ràng bức ảnh trông như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy phần thân trên của hai người, bởi vì góc chụp nên cậu có thể nhìn rõ khuôn mặt của mình, lại không nhìn gõ Phó Hoài Thâm, cho dù không có chân chính chụp cậu ngồi trên đùi Phó Hoài Thâm, nhưng lại có thể từ bối cảnh phòng ngủ đoán ra hai người cử chỉ thân mật.

Người bên kia giống như đang ngóng chờ bức ảnh, ảnh vừa gừi qua lập tức phản hồi.

[Giang phu nhân: Chính xác, nhìn thật xứng đôi. [Hoa hồng] [Hoa hồng] [Hoa hồng] [Ngón tay cái] [Ngón tay cái]]

An Thời thở phào nhẹ nhõm——

Vụ án đã được giải quyết, xác thật là nãi nãi.

[Giang phu nhân: Đứa trẻ này trông trẻ quá, là trẻ vị thành niên à? 】

[Lâm Bắc: Không, thưa bà, An tiên sinh năm nay hai mươi hai tuổi. 】

[Bà Giang: Ồ. 】

[Bà Khương: Hóa ra Hoài Thâm là trâu già gặm cỏ non [ngón tay cái] [hoa hồng]]

An Thời: "..."

Xác định, chính xác là nãi nãi.

-

Sáng sớm hôm sau, An Thời đax gặp thư ký thật sự của Phó Hoài Thâm.

Thư ký của Phó Hoài Thâm cũng đeo chiếc kính gọng bạc tương tự, anh ấy rất cao, tóc dài hất ra sau, trông cực kỳ có năng lực.

Khi An Thời đi lên chào, thư ký cũng nhìn thấy cậu.

Vừa nhìn thấy cậu, thư ký ánh mắt sáng lên, nhanh chóng đưa tay ra: "Xin chào An tiên sinh, tôi là thư ký đặc biệt của Phó tổng, Tần Ảnh."

An Thời gật đầu: “Xin chào anh, tôi tên là An Thời.”

Tần Ảnh nhịn không được hạ mắt kính xuống.

Đây là lần đầu tiên nàng gặp An Thời.

Là trợ lý đắc lực của Phó Hoài Thâm, cô biết Phó Hoài Thâm là người như thế nào kể từ khi trở thành trợ lý đặc biệt.

Mặt than, lạnh lùng, cuồng công tiếc việc và khắc nghiệt.

Cả công ty đã cùng nhau đặt cho anh danh hiệu: “Đại ma vương".

Hơn nữa, nếu không phải tập đoàn Phó thị được nghỉ cuối tuần, đóng 5 khoản bảo hiểm và một quỹ nhà ở, đồng thời trả lương làm thêm giờ cao thì cô nàng đã nghỉ việc từ lâu rồi!

Chính là một tảng băng trôi, kết hôn đối tượng như vậy lại... trẻ và ngoan ngoãn như vậy.

Phó Hoài Thâm muốn tìm một người sạch sẽ, lại dễ dàng đồng ý thoả thuận, tốt nhất là có thân phận khác thì tốt hơn, để lão gia tử không thể tùy tiện phản đối, tuyển tới tuyển lui, vậy chỉ có An Thời.

An Thời được mẹ của Phó Hoài Thần giúp đỡ với mối quan hệ như thế này, ngay cả việc bắt đầu quan hệ cũng tự nhiên hơn rất nhiều, càng có thể ngăn cản lời nói của lão gia tử.

Mặc dù--

Cô biết Phó Hoài Thâm chưa từng gặp cậu bao giờ.

Bất quá Phó Hoài Thâm đối với chuyện này cũng không để ý nhiều, thậm chí cuối cùng cũng không tự mình đi nói chuyện với cậu, ngược lại bởi vì phải đi công tác, nên đành đem chuyện này giao cho tên nổi danh-đầu gỗ-- Lâm Bắc.

Lần đầu nhìn thấy ảnh chụp, cô đã cảm thấy An Thời không phải đối thủ Phó Hoài Thâm, hôm nay nhìn thấy người thật, cảm giác này càng chắc chắn hơn.

Đây chẳng qua là một con cừu nhỏ sao.

Tần Ảnh nhanh chóng điều chỉnh lại, khẽ mỉm cười: “Tôi được Phó tổng phái đến đưa cậu đi bệnh viện.”

An Thời gật đầu, hiền lành mỉm cười, có chút chờ mong hỏi: "Được, vạy Phó tiên sinh đâu?"

Tần Ảnh cho là tiểu bằng hữu có chút sợ người lại, tri kỷ nói: "Phó tổng đang ở trong xe đợi ngài."

An Thời nghe vậy lập tức như chú cún con: “Nga, vậy được rồi.”

Tần Ảnh: ?

Tại sao cô lại nghĩ An Thời đang không vui?

Nhưng khi cô muốn xác nhận lại, An Thời đã làm ra vẻ mặt bình thường.

Tất nhiên An Thời không vui.

Người khác không biết, nhưng cậu biết Phó Hoài Thâm đối với cậu mà nói, chính là ông chủ.

Ai có thể khi làm công mà thấy ông chủ mà không lôi kéo quan hệ chứ?

Biệt thự của Phó Hoài Thâm rất rộng, vì có sân vườn nên khoảng cách từ phòng khách đến cửa khoảng cách không ngắn, bóng cây xanh dưới ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của An Thời. Tần Ảnh mắt cũng vô thức nhìn lại một lát.

An Thời có đôi mắt to, lông mi dài và dày, khuôn mặt trắng trẻo, chiếc mũi thẳng, làm cậu trông rất ngây thơ nhưng cũng mang theo vài tia gian xảo.

Thiếu niên xinh đẹp như vậy hiện tại đang ở trong tay Phó Hoài Thâm...

Tần Ảnh nhìn cậu với ánh mắt trìu mến

Cô không khỏi nói: "An tiên sinh, ngài có khát không? Nếu khát quá, lát nữa anh có thể uống chút nước."

An Thời nhìn vào mắt cô, lắc đầu: “Không sao đâu chị, khám xong em sẽ uống.”

Tần Ành nghe được cậu gọi mình là chị mà toàn thân cảm thấy thoải mái.

Mặc cho ai được một người trai đẹp như vậy gọi là chị, đều sẽ vui vẻ lắm phải không?

Nhưng với tư cách là thư ký của ông chủ, cô cũng biết rõ ranh giới kỳ lạ của chủ tịch của mình, cô mỉm cười lắc đầu: "An tiên sinh, cứ gọi tôi là trợ lý Tần."

An Thời cũng không làm khó người khác, gật đầu nói: "Trợ lý Tần."

Một chiếc Bentley màu đen đậu ở cửa.

An Thời mở cửa ghế sau, đập vào mắt cậu đầu tiên chính là cái lưng cao và thẳng tắp của Phó Hoài Thâm.

Mặc vest, đi giày da, đôi chân thon dài, đặt trên đầu gối một chiếc máy tính xách tay màu đen, nước da của Phó Hoài Thâm trắng bệch, những ngón tay khéo léo đặt lên trên, trông gợi cảm không thể tả.

Nghe thấy động tĩnh, Phó Hoài Thâm nghiêng mặt sang nhìn, An Thời bất ngờ đυ.ng phải ánh mắt của hắn.

Phó Hoài Thâm biểu tình lãnh đạm, ngũ quan thâm thuý, đôi mắt nheo lại lộ ra vẻ lãnh nhạt của một người sinh ra ở địa vị cao hơn, chỉ khẽ gật đầu rồi quay đi.

An Thời cũng nhận thấy rằng anh đang đeo tai nghe Bluetooth ở tai phải, như thể có ai đó đang báo cáo điều gì.

Im lặng ngồi xuống, An Thời không biết nên nói gì.

Đúng lag người cuồng công việc mà.

Tần Ảnh ngồi ở ghế phụ, An Thời ngồi bên cạnh Phó Hoài Thâm, cậu do dự hồi lâu cũng không lấy điện thoại ra.

Nếu cậu lấy điện thoại ra vào lúc này, có cảm giác như học bá đang nghiêm túc làm bài còn mình thì ở một bên gấp máy bay giấy còn chơi rất vui vẻ.

Hổ thẹn, thật sự quá thổ thẹn

Một lúc sau, Phó Hoài Thâm thấp giọng nói: “Ừ, tôi đã biết.” Anh đóng máy tính lại, rồi quay sang An Thời hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”

An Thời sửng sốt một lát, sau đó mới nhận ra anh đang nói chuyện với mình, lắc đầu: "Không có."

Phó Hoài Thâm hỏi: “Có đói bụng không?”

An Thời không chút do dự gật đầu: "Ân, đói bụng."

Đây là muốn dẫn cậu đi ăn cơm sao?

Khi nghĩ tới khả năng này, An Thời có chút mong đợi nhìn Phó Hoài Thâm.

Phó Hoài Thâm hơi hơi nhíu mày: “Muốn ăn cơm?”

An Thời lại lần nữa gật đầu.

Phó Hoài Thâm nhàn nhạt mở miệng: “Nhưng là làm kiểm tra không thể ăn cơm.”

An Thời ngẩn người: “Cho nên?”

Phó Hoài Thâm nhìn về phía cậu, đôi mắt đen nhánh không chút gợn sóng: “Cho nên hiện tại cậu không thể ăn cơm.”

An Thời: “……”

Không thể tưởng được Phó Hoài Thâm vẫn là một tên đại vương tri thức vớ vẩn.

Nhu nhận được tín hiệu cái bụng vốn đã đói bây giờ lại còn kêu cồn cào hơn, An Thời khó có thể kiềm chế ánh mắt u oán của mình.

Nhưng cũng không trách anh ta.

Đều nói.

Ánh mắt khi muốn gϊếŧ một ai đó khó có thể che dấu được.

Phó Hoài Thâm tự nhiên chú ý tới ánh mắt của cậu.

Nhưng hắn cũng không phải cố ý nói như vậy.

Giống như đối xử với cấp dưới bình thường, hắn luôn sẽ giải thích rõ ràng——

An Thời cũng không phải cái kia ngoại lệ.

Hai mí mắt An Thời có nếp rất nhăn sâu và làn da trắng nỏn, khi cảm xúc có chút kích động sẽ chuyển sang màu đỏ, giờ phút này mở to mắt và hàng mi dài ươn ướt, như thể cậu đang bị oan ức rất nhiều.

Phó Hoài Thâm đầu ngón tay khẽ động.

Như là nghĩ tới cái gì, hắn nhíu mày, giơ tay lên nhẹ nhàng lau khoé mắt đỏ đang ngấn nước lại như là răn dạy cấp dưới, mang theo lãnh đạm cùng bất mãn nói: “Đừng làm nũng.”

Hàm ý, đó là làm nũng cũng vô ích.

An Thời: ?

Cậu khi nào làm nũng chứ?

Vẻ mặt của cậu rõ ràng là rất muốn gϊếŧ ai đó mà!

Nhưng không đợi cậu phản bác, tai nghe ở tai phải Phó Hoài Thâm sáng đen, báo hiệu có cuộc gọi điện đến.

An Thời tức khắc an an ổn ổn mà đem miệng kéo khóa lại.

Tổng tài đang bàn chuyện công việc, cậu không nên làm phiền.

Mãi cho khi đến bệnh viện, Phó Hoài Thâm mới cúp điện thoại.

Mọi việc sau đó đều sẽ do Tần Ảnh sắp xếp.

An Thời bị đói đến choáng váng, còn bị rút mấy ống máu, người đều tê dại.

Lúc này nhìn cậu chẳng khác gì cà tím héo cả, ngồi dựa vào tay vịn.

Tần Ảnh vội vàng hỏi: “An tiên sinh thấy thế nào, có chỗ nào khó chịu không?”

An Thời gật gật đầu: “Trợ lý Tần……”

Tần Ảnh: “Ân? Làm sao vậy?”

An Thời đáng thương vô cùng: “Ta có điểm khó chịu…… Hiện tại có thể yêu cầu một thứ được không……”

An Thời vốn là lớn lên ngoan ngoãn, khi ủy khuất, càng là làm người ta thấy đáng thương, trong nháy mắt Tần Ảnh cảm thấy mình có trách nhiệm, vẻ mặt ngưng trọng: “Không vấn đề gì, ngài nói đi!”

An Thời: “Yêu cầu của ta là ở cửa bệnh viện, phía bên trái 30 mét có con hẻm nhỏ, trong đó có một quán đồ nướng ta muốn ta một phần xiên nướng.”

Tần Ảnh: ?

An Thời: “Vậy mới có thể đền bù tổn thương tinh thần của ta”

Tần Ảnh: “……”

Tần Ảnh chân thành mà nắm lấy tay cậu: “Xin hỏi ngài là như thế nào ở bên trong xe có thể nhìn thấy được tiệm đồ nướng, hơn nữa còn nhớ kỹ chính xác như vậy?”

An Thời thẹn thùng cười: “Khả năng đây là thiên phú đi.”

Tần Ảnh: “……”

Nhưng cuối cùng cậu vẫn không được ăn xiên nướng đó.

Phó Hoài Thâm từ lúc cậu yêu cầu đã xuất hiện, liền vẫn luôn cau mày, tổng tài đại nhân tôn quý không hiểu sao lại có người thích ăn mấy món lề đường đó.

Nhưng là……

Nhứng ai lại có thể cự tuyệt xiên nướng thơm ngon nứt mũi như vậy đâu!

Phó Hoài Thâm đưa ly nước cho An Thời: “Kiểm tra xong sẽ mang cậu đi ăn cơm.”

An Thời chớp mắt: “Hảo.”

Phó Hoài Thâm khẳng định sẽ dẫn cậu đi ăn những món ngon không kém xiên nướng.

Làm xong hạng mục kiểm tra cuối cùng, còn phải đợi hai mươi phút lấy giấy khám.

An Thời nhàn rỗi nhàm chán, liếc mắt một cái liền thấy trước cửa bệnh viện có mèo đi lạc. Cậu ở khi còn nhỏ cũng thực thích nhận nuôi mèo con, đặc biệt là ngững con mèo đáng thương đi lạc, bình thường sẽ không có ai nhận nuôi những con mèo đi lạc, thậm chí còn có người xấu chuyên môn đi dụ dỗ bắt chúng nó.

Cơ hồ là trong nháy mắt, An Thời đã đứng ở trung tâm của mèo.

Một bên trông cửa nhìn thấy cậu, nhiệt tình mà chào hỏi: “Này anh bạn trẻ anh cũng đến cho mèo ăn à?”

An Thời tức khắc cũng nhiệt tình gật gật đầu: “Chú, chú cũng là?”

Ông chú hiền lành mà cười cười: “Ta là tới đặc biệt ngăn cản cậu cho mèo ăn.”

An Thời: “……”

Ông chú: “Mấy con mèo này hôm nay ăn nhiều rồi, con nào cũng to như cái xe tải, cậu không được cho chúng ăn nữa.”

An Thời quả nhiên tức giận, sao lại có thể nói mèo con là một chiếc xe tải lớn, này đối mèo con ác ý cũng quá lớn!!

Cậu vừa quay đầu, liền thấy một con mèo trốn sau thạch đôn, con mèo chỉ lộ ra một cái đầu, cằm nhòn nhọn, vừa nhìn là biết mèo con

Cậu bước nhanh về phía trước, như là muốn tìm kiếm thứ mình vừa thấy nhìn ——

Thật thất sách.

Nói như thế nào đâu, mặt tiểu là thật rất hiện gầy.

Đãi thấy rõ ràng tiêm cằm miêu miêu thân thể cao lớn sau, An Thời chậm rãi thu hồi trên mặt khó chịu, sau đó lộ ra một cái lễ phép mà không mất xấu hổ mỉm cười: “Ông chú, này chiếc miêu năm nay vài tuổi nha?”

……

Phó Hoài Thâm đứng ở bên cửa sổ bệnh viên, đem khung cảnh bên ngoài cùng cậu đều nhìn thấy.

Tần Ảnh vui mừng mà cười cười: “An tiên sinh thật thích mèo con.”

Phó Hoài Thâm nhìn lại, thanh niên khung xương thon dài mà uyển chuyển nhẹ nhàng, có một loại xen vào thiếu niên trung ngây ngô sạch sẽ, sườn mặt đường cong xinh đẹp cực kỳ, con ngươi thủy nhuận, chính ngọ ánh mặt trời sái lạc, đánh vào hắn đĩnh kiều trên mũi, lưu lại một tiểu khối kim sắc bóng ma.

Tinh tế ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt bộ lông sau lưng mèo con, thoạt nhìn yên tĩnh mà tốt đẹp.

Tần Ảnh cảm thán: “An tiên sinh khẳng định là thấy bọn chúng đáng thương, mấy con mèo lưu lạc thường sẽ có nhiều vết thương trên người……”

Quả nhiên, giây tiếp theo, An Thời liền đứng lên, vây quanh quất miêu dạo qua một vòng.

Tần Ảnh vui mừng: “Tôi nói đúng mà……”

An Thời kinh hô: “Oa, nó trứng, trứng hình gì a!”

Tần Ảnh: “……”

Phó Hoài Thâm: “……”

Phó Hoài Thâm dùng ánh mắt ý bảo: “……?”

Tần Ảnh ho nhẹ một tiếng: “Tuổi còn nhỏ, có một chút đồng thú cũng là chính……”

Giây tiếp theo, An Thời móc di động ra, đi theo mông sau mèo con, tựa như si hán giống nhau, liền chụp số trương.

“Hắc hắc, ai có thể cự tuyệt một cái tình yêu trứng trứng đâu!”

Tần Ảnh: !!!

An Thời chụp xong ảnh chụp, liền ngồi xổm xuống dưới, từ trong túi sờ sờ, như là đang sờ đồ ăn.

Tần Ảnh vốn không biết nói gì, nhưng thấy cảnh này, nhịn không được nói: “An tiên sinh vẫn là rất có tình yêu đối với mèo……”

Vừa dứt lời, An Thời liền từ trong túi lấy ra một nắm tay.

Mèo con gấp không chờ nổi tiến lên ngửi ngửi, An Thời “Bá” một chút mở ra ——

Rỗng tuếch.

An Thời: “Hắc hắc, lừa ngươi đấy!”

Cũng đối nó tăng thêm răn dạy: “Làm một con mèo ocn, là không thể ăn nhiều như vậy!”

Một bên Phó Hoài Thâm: “……”

Nhìn Tần Ảnh phá lệ chột dạ , hắn dùng ánh mắt ý bảo: “…… Đây là, rất có tình yêu?”