Chương 17: Tuyết liên nghìn năm

Edit: ThienY0506

Beta: Lann_00

=================

Khi ở Phiêu Miểu Phong, Họa Khanh Nhan từng nói bọn họ sẽ tu hành ở vùng tuyết phía bắc trong nửa tháng.

Nơi này ngàn dặm được bao phủ bởi băng tuyết, là nơi thích hợp nhất để khổ tu và rèn luyện ý chí.

Hơn nữa Họa Khanh Nhan đến đây thật ra còn có mục đích khác, hắn muốn tìm sen tuyết nghìn năm.

Nghe đồn trên đỉnh núi tuyết Ngàn Nhận có một gốc sen nghìn năm mới nở một lần. Sen này có thể tinh lọc tất cả những thứ dơ bẩn xấu xa trên thế gian, cũng có thể trấn áp ma tính trong huyết thống Ma tộc.

Kiếp trước Họa Khanh Nhan phải tìm nó rất lâu, mà khi hắn tìm được, nơi ấy chỉ còn lại một bông sen héo rũ không còn tác dụng.

Kiếp này đã có kinh nghiệm nên việc tìm kiếm dễ dàng hơn và tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Họa Khanh Nhan bây giờ không vội. Hắn cố ý đến đây trước nửa tháng chỉ để đủ thời gian đi hái sen tuyết, không sợ sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc hoa nở như kiếp trước.

Mộ Quân Niên đi theo sư tôn tu hành ở tuyết vực, từng trận gió lạnh như tát vào mặt. Lần này Họa Khanh Nhan không truyền linh lực giúp y chắn đi giá lạnh, vì sư tôn lúc này muốn trau dồi ý chí, rèn luyện thể chất của y.

Mộ Quân Niên trực tiếp tự vận linh lực của bản thân mà cản gió.

Gió tuyết vô cùng khắc nghiệt, đi trên tuyết dày còn lưu lại một chuỗi dấu chân thật sâu. Mộ Quân Niên biết sư tôn luôn thích sạch sẽ, Jkhông muốn mình bị bẩn. Lớp tuyết dưới chân đủ sâu để làm ướt giày và vớ người, Mộ Quân Niên liền làm cho linh thú biến về dáng vẻ ban đầu. Linh thú to lớn rơi mạnh xuống, lông trắng mềm mại phất phơ trong gió.

Linh thú quỳ xuống theo mệnh lệnh chủ nhân, mời Họa Khanh Nhan lên lưng nó.

Kiếp trước Họa Khanh Nhan đã từng trải nghiệm cảm giác thích thú mới mẻ khi ngồi trên lưng linh thú vài lần. Mắt hắn lập tức sáng lên, phi thân một cái đã yên vị trên tấm lưng mềm mại kia.

Hắn vốn muốn dùng một con làm ghế, con còn lại thì để ôm. Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng gọi đồ đệ đưa vật nhỏ kia cho hắn, linh thú xám trắng cũng đột nhiên biến về nguyên hình.

Họa Khanh Nhan trợn mắt, há hốc mồm nhìn nó, trong lòng cực kì buồn bã: [Thú cưng đáng yêu của ta…]

Mộ Quân Niên chỉ liếc mắt thôi đã nhìn thấu nội tâm sư tôn, trấn an hắn: “Nơi này gió tuyết quá lớn, con bảo nó trở về nguyên hình giúp sư tôn cản một chút.”

[A a a a! Ta không cần! Ta muốn vật nhỏ! Vật nhỏ!]

Họa Khanh Nhan tuy kêu gào trong lòng nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh, “Ừm.”

Sư tôn âm thầm khó chịu, không nói ra.

Không còn gì lo lắng, Họa Khanh Nhan một lòng đều dành cho đường đi. Hắn chỉ muốn nhanh chóng đi hái bông sen kia rồi quay về tận hưởng niềm vui với hai tiểu gia hoả.

Vì thế chỉ đi nửa ngày mà họ đã đặt chân đến đỉnh núi.

Gió tuyết ở đây rất dữ dội, tuyết đọng vô cùng dày như treo trên vách núi khiến người ta ngỡ như nói chuyện lớn tiếng chút thôi cũng có thể làm đống tuyết ấy rơi xuống.

Họa Khanh Nhan nhẹ nhàng vỗ vào gáy linh thú, ý bảo nó thả mình xuống. Đầu gối linh thú hơi cong, khuỵu xuống. Họa Khanh Nhan nhảy khỏi người nó, hắn nhìn gốc sen nghìn năm trên vách núi bên cạnh, nói với Mộ Quân Niên: “Người ở đây chờ ta, ta sẽ về nhanh thôi.”

Mộ Quân Niên còn chưa trả lời, hắn đã phi thân đi.

Đạt tới cảnh giới như Họa Khanh Nhan, sau khi tiến vào Hóa Thần kỳ, gần như có thể hợp nhất với vạn vật. Khoảnh khắc hắn phi thân kia, dưới chân tựa hồ giẫm lên gió tuyết vô hình.

Gió lạnh thấu xương gặp hắn đều như hoá thành gió xuân nhẹ nhàng, mềm mại lướt qua gò má hắn, quyến luyến không muốn xa rời.

Họa Khanh Nhan tựa như tản bộ trong sân vắng đi đến đỉnh núi, tới trước gốc sen nghìn năm.

Hoa sen trong suốt như pha lê, từng lớp cánh hoa bung ra nhàn nhạt tỏa ánh sáng trắng thuần khiết. Nhuỵ hoa màu lam nhạt được cánh hoa bảo hộ khỏi cơn gió dữ dội.

Họa Khanh Nhan nhìn bông sen cực kỳ trân quý này, thầm nghĩ nó nở cũng thật đẹp. Kiếp trước hắn không thấy được cảnh này, lúc đó chỉ kịp nhìn những cánh hoa tan biến. Lãng phí món hời nghìn năm mới xuất hiện này, hối hận chết đi được.

Bây giờ vậy mà có được rồi, thật đáng mừng mà.

Mộ Quân Niên đứng dưới vách núi nhìn thân hình bạch y của sư tôn phía xa, trong mắt nổi lên tầng tầng thâm ý.

Thì ra, vật mà sư tôn đang tìm… là nó sao?

Nghe đồn trên đỉnh núi tuyết phía bắc có một gốc sen tuyết cực kỳ quý hiếm nghìn năm mới nở một lần. Lấy hoa này làm thuốc có thể gột rửa tất cả những thứ xấu xa dơ bẩn, cũng có thể… trấn áp hơi thở ma chủng trong người y.

Kiếp trước không thấy, không ngờ rằng kiếp này lại có thể chứng kiến sen tuyết nghìn năm nở rộ.

Mắt Mộ Quân Niên tối lại, không biết đang suy nghĩ gì. Đột nhiên vẻ mặt y cứng lại! Y thấy một bóng đen hư ảo xuất hiện trên đỉnh núi vươn móng vuốt đánh về phía Họa Khanh Nhan!

Mộ Quân Niên đồng tử co rút kịch liệt, hét lớn: “Sư tôn —”

Họa Khanh Nhan bị bóng đen kia làm kinh ngạc, nhưng dù gì hắn cũng là một đại năng Hóa Thần kỳ, thân thể hành động trước suy nghĩ, tung ra chiêu thức.

Ánh sáng bùng nổ xuyên thủng không trung—

Bóng đen kia nháy mắt bị đánh văng ra mấy chục trượng, tiêu tán.

Họa Khanh Nhan chuyển tầm mắt liền thấy cảnh những cánh hoa sen trong tầm tay nhưng chưa kịp hái kia bay theo gió. Đồng tử hắn khẽ run, nhanh chóng rót linh lực vào nhuỵ hoa nhưng vẫn không thể ngăn nó héo úa.

Gốc sen nghìn năm không thể cứu vãn.

Trái tim Họa Khanh Nhan chợt co rút như bị đâm phải, vô cùng tức giận.

Bóng đen đó như làn khói thoắt ẩn thoắt hiện không chút dấu vết. Đầu sỏ gây sự biến mất, Họa Khanh Nhan bực bội không có nơi giải toả.

Đó không phải ma vật bình thường, nếu không Họa Khanh Nhan tuyệt đối không thể không biết khi nó xuất hiện.

Nó… rốt cuộc là cái gì?

Họa Khanh Nhan bỗng nhiên nhớ tới thiên nứt đêm đó, cùng là ma khí, cùng biến mất không dấu vết, tra không được tung tích.

Hắn bất giác nhìn Mộ Quân Niên bên dưới, chẳng lẽ… tất cả những suy đoán và nghi ngờ đều sai sao?

Hoá ra đều là ảo giác của hắn.

Thanh Phong Tiên Tôn tao nhã đáp đất, Mộ Quân Niên vội vàng chạy đến, “Sư tôn, người không sao chứ?”

Cho dù biết với cảnh giới của Họa Khanh Nhan, trên thế gian này có rất ít thứ có thể đả thương hắn, nhưng Mộ Quân Niên vẫn không nhịn được mà lo lắng cho hắn.

Họa Khanh Nhan nói: “Ta không sao.”

Sau khi kiểm tra trên người sư tôn xác thật không có vết thương, thậm chí một chút tro bụi cũng không dính, Mộ Quân Niên mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm rồi. Trong mắt y lộ ra một tia tàn nhẫn nhưng rất nhanh đã không còn nữa, “Sư tôn có thấy được đó là gì không?”

“Không biết.” Họa Khanh Nhan nói: “Không phải người cũng không phải ma.”

Chỉ là một đống khói không có thực thể, căn bản không thể đoán.

Họa Khanh Nhan có một thói quen tốt là sẽ gạt những chuyện không vui sang một bên, tạm thời không nghĩ đến. Đỡ phải luôn rối rắm trong lòng mà ảnh hưởng đến cảm xúc.

“Đi thôi.” Họa Khanh Nhan vẫy vẫy ống tay áo, triệu hai linh thú kia tới, bảo chúng nó thu nhỏ lại.

Mộ Quân Niên hỏi: “Sư tôn, bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Rời khỏi tuyết vực.”

Hàn Kiếm bay lên, vùng tuyết rộng lớn vô cùng ở dưới dần trở thành một đốm trắng nhỏ.

Gió lạnh vù vù lướt qua tai, Mộ Quân Niên đứng sau Họa Khanh Nhan, gắt gao nắm lấy góc góp áo hắn, ánh mắt tối sầm.

Mặc kệ đống sương khói kia đến cùng là gì y đều phải tìm ra, rồi từ từ tính sổ.

*

Không hái được sen tuyết, Họa Khanh Nhan buồn bực nghĩ đến cả hai đời đều không thể có nó. Hắn quyết định tạm thời không quay về Phiêu Miểu Phong mà ở lại nhân gian giải sầu một thời gian.

Chợ của nhân gian cực kỳ náo nhiệt, tiếng rao hàng vang lên từng đợt. Một vị bạch y như tuyết lướt qua giữa dòng người hối hả. Trên đầu hắn đội một chiếc đấu lạp, rèm phủ xuống che thân lại không ngăn được khí chất toát ra, tựa như thần tiên hạ phàm khiến mọi người ngẩn ngơ.

Họa Khanh Nhan để một con linh thú nằm trên vai, con còn lại thì ôm trong ngực mà trêu chọc. Cảm thấy nơi này bỗng yên lặng lạ thường, hắn hơi nghi hoặc ngẩng đầu lên, nghiêng đầu hỏi Mộ Quân Niên bên cạnh: “Sao tự nhiên lại… yên ắng thế?”

“Không có việc gì.” Mộ Quân Niên nhìn xung quanh, ai ai trên đường phố hỗn loạn này đều nghi hoặc và tò mò hướng mắt đến sư tôn, khiến y rất khó chịu.

Mộ Quân Niên lạnh lùng quét mắt cảnh cáo nhìn họ làm họ rùng mình thu hồi tầm mắt, việc ai người nấy làm.

Họa Khanh Nhan bị rèm che mất tầm nhìn chỉ có thể mơ hồ nhìn xuyên qua rèm che, thấy mọi người đều bận việc của bản thân, người bán hàng sôi nổi mời khách, người mua lại đang cò kè mặc cả…

Tất cả đều rất bình thường.

Hắn không nghĩ nhiều, nhỏ giọng “Ừm” một tiếng.