Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Ngốc Vương Phi? Ta Dựa Y Thuật Kinh Diễm

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô không nói gì chỉ nhắm mắt lại. Cuộc trò chuyện giữa hai nha hoàn thỉnh thoảng lọt vào tai cô.

Sự thẳng thắn và tốt bụng của Khinh Vũ khiến cô cảm thấy ấm áp và cũng có thể thấy rõ sự chán ghét và thiếu kiên nhẫn của Vân Liễu.

Cô quyết định tạm thời giữ Vân Liễu lại, quan sát một thời gian.

Khinh Vũ gội đầu và tắm rửa cho cô, luôn làm tròn trách nhiệm của mình mà không hề phàn nàn.

Phượng Tố Noãn đứng trước tấm gương đồng, nhìn mình trong gương, trong giây lát cảm thấy có chút thất thần.

Chỉ thấy trong gương, cô mặc váy áo hoa hải đường màu tím, linh động trẻ trung để lộ ra vẻ uy nghiêm khó có thể phát hiện.

Trên đầu cài đầy trâm ngọc quý giá, cấm nghiên trên búi tóc, mày đẹp như vẽ , mắt to như hắc diệu thạch, sóng mũi cao thẳng, môi đỏ, nét mặt hồng hào, xinh đẹp, nhanh nhẹn và dáng yêu.

Khinh Vũ ở một bên thở dài: "Vương phi quả nhiên là nhan sắc xinh đẹp, đáng tiếc trước đó chưa gặp được một nha hoàn biết quan tâm, vương phi yên tâm, khinh Vũ ở đây sau này sẽ không để người khác ức hϊếp ngươi nữa."

Phượng Tố Noãn nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt khuynh Vũ từ tấm gương đồng và cảm động trong lòng.

Nha đầu này tâm tư đơn thuần, chính mình đối nàng cũng không ân huệ, đi theo chính mình cũng không có tiền đồ gì, nàng lại như thế chân thành.

Từ giờ trở đi, Phượng Tố Noãn quyết định đối xử khác với khinh Vũ.

Khinh Vũ và Vân Liễu dẫn Phượng Tố Noãn đến tiền viện của Cẩm Vương phủ.

Trong rừng hải đường, bày một cái bàn và bốn chiếc ghế đá, phía trên đầu là một giàn dây đằng vờn quanh giản dị.

Phượng Mị Nhu ngồi ở bàn đá, đứng bên phải cô ta là nhà hoàn Thanh Diên. Khi nhìn thấy Phượng Tố Noãn từ xa, bàn tay trong tay áo nắm chặt rồi thả ra.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn, không cần phải vội vàng.

Khi Phượng Mị Nhu nhìn thấy Phượng Tố Noãn, cô ta ghen tị nghiến răng nghiến lợi.

Chỉ là một kẻ ngốc, làm sao có thể xứng đáng với lụa sa tanh và trang sức sang trọng như vậy?

Có vẻ như Cẩm Vương không hề bạc đãi nàng.

Phượng Mị Nhu không tin Cẩm Vương lại có thể thích một kẻ ngốc, nhưng kẻ ngốc này lại may mắn có được danh hiệu Cẩm vương phi nên chi phí ăn uống của nàng sẽ không tệ.

Phượng Tố Noãn nhìn thấy sự ghen tị mãnh liệt trong mắt Phượng Mị Nhu, nụ cười trên môi cô ngày càng đậm hơn.

Ghen tị là ma quỷ!

Sau khi đến gần hơn, Phượng Mị Nhu đã bị sốc khi nhìn thấy khuôn mặt linh động của Phượng Tố Noãn, cô không thể nhìn ra một chút ngu ngốc nào của nàng.

Phượng Tố Noãn nhìn thấy đồ ăn trên bàn đá Đôi mắt của sáng lên, đưa tay lấy một miếng nhét vào trong miệng.

Cẩm Vương đối với cô rất khắc khe, mỗi ngày chỉ cho ăn ba bữa, ít như vậy. Cô tự nhiên phải bắt cơ hội lấp đầy bụng.

Cô chỉ mới mười lăm tuổi vẫn đang phát triển.

Trong mắt Phượng Mị Nhu hiện lên một tia khinh thường, có vẻ như chính mình đã quá bận tâm.

Làm sao tên ngốc này có thể đột nhiên thay đổi tốt hơn sau nhiều năm ngu ngốc như vậy?

Điều mà Phượng Mị Nhu không biết là liệu tên ngốc này có thực sự bị câm hay không.

Nếu nàng còn có thể nói chuyện thì sẽ thành vấn đề lớn.

Cô phải tìm cách kiểm tra nàng. "Muội muội bây giờ đã là Cẩm Vương phi cao quý, còn có rất nhiều việc phải sử lý. Ta đã chờ muội ở đây rất lâu, sao muội muội lúc này mới xuất hiện.”

Phượng Mị Nhu nở một nụ cười, nhưng trong giọng điệu lại có sự chán ghét không thể che giấu, như thể cô ta đang làm nũng với muội muội mình.

Cô ta biểu hiện như tỉ muội tình thâm.

Phượng Tố Noãn phớt lờ cô ta và chỉ tập trung thưởng thức đồ ăn trên tay.

Khinh Vũ nghi hoặc mà nhìn phượng Mị Nhu, trong lòng thầm nghĩ: Vương phi là người câm, phượng đại tiểu thư không biết sao?

Lúc này Vân Liễu nhẹ giọng nhắc nhở:

"Đại tiểu thư, vương phi nhà ta không thể nói được."

Nghe được lời này, Phượng Mị Nhu trong lòng mừng thầm.

Cô ta cảm thấy nhẹ nhõm.

Phượng Tố Noãn trong lòng cười khẩy. Vân Liễu trắng trợn như vậy mà

truyền đạt tin tức, thực sự cho rằng cô là một kẻ ngốc sao?

Phượng Mị Nhu giả vờ tiếc nuối và buồn bã, thở dài: "Ai, tam muội nhà ta vốn không bị câm. Chỉ là mấy ngày trước nàng vô tình uống nhầm thuốc nên bị câm. Ta thật sự rất đau lòng."
« Chương TrướcChương Tiếp »