Chương 7

Ở phía xa, có một con chó con màu vàng sậm chạy nhanh đến, Hứa Chỉ ngồi xổm xuống ôm nó vào lòng.

"Ai nha, Đại Hoàng ra đón chị sao?"

Chú chó kêu Đại Hoàng vui vẻ đi xoay quanh Hứa Chỉ.

Hứa Chỉ muốn đưa Đại Hoàng về nhà, nhưng Đại Hoàng đột nhiên hướng phía Hứa Niệm Thần sủa, hành động này của Đại Hoàng khiến Hứa Chỉ sợ đến mức cô theo bản năng lùi lại hai bước.

Hứa Niệm Thần hoàn toàn không để ý, ngồi xổm xuống vuốt ve nó. Con chó này đã được đề cập trong nguyên tác, nhưng mối quan hệ của nó với Hứa Niệm Thần lại không được đề cập đến, sủa to như vậy có lẽ là biểu thị mối quan hệ của cả hai không mấy tốt đẹp lắm.

Hứa Niệm Thần muốn đưa tay ra, nhưng Đại Hoàng lại lùi lại, sủa to hơn, dữ dội hơn. Hứa Chỉ định thần lại, dùng chân đá nhẹ một cái: "Đại Hoàng, ngươi sao vậy? Trước kia chẳng phải ngươi rất thích anh trai sao bây giờ đột nhiên hung hãn như vậy?" Đại Hoàng dường như không nghe thấy mà sủa không ngừng. Hứa Niệm Thần cũng đứng dậy rời đi, chủ yếu là vì cậu cảm thấy quá ồn ào.

Hứa Chỉ ôm nó lên, cảnh tiếp là một người một chó nhìn nhau: "Đại Hoàng, có phải ngươi có ý kiến gì với anh trai? Nếu ngươi còn sủa nữa, chị sẽ đem ngươi đi đấy." Đại Hoàng tựa hồ hiểu được, không sủa nữa, cái đầu nhìn chỗ này chỗ kia, nhìn Hứa Niệm Thần rồi nhìn Hứa Chỉ trên mặt đầy ủy khuất.

Hứa Chí đặt nó xuống, bĩu môi hung hăng nói với nó: "Mi cũng biết điều đấy chứ!"

Hứa Chỉ lại đuổi theo Hứa Niệm Thần: "Anh, nói cho em biết, anh có phải ức hϊếp Đại Hoàng sau lưng em không?" Hứa Niệm Thần không có ký ức về nguyên chủ, nguyên tác cũng không có đề cập đến chuyện này, cậu không chắc chắn lắm: "Có lẽ là không."

Hứa Chỉ nắm lấy tay cậu, tay còn lại chỉ vào anh, trên mặt viết nghi vấn hỏi "Có phải không đó? Được rồi, anh chính là đã bắt nạt Đại Hoàng! Anh tốt nhất khai thật đi".

“Anh không nhớ đã bắt nạt nó.” Hứa Niệm Thần nói thật.

Trí nhớ của Hứa Niệm Thần rất tốt, nếu anh trai đã nói không có ấn tượng, điều đó có nghĩa là Đại Hoàng tự sủa bậy. Vì vậy cô buông tay Hứa Niệm Thần ra, hung hăng trừng mắt nhìn Đại Hoàng đang chạy tới.

Về đến nhà, mẹ Hứa đã chuẩn bị xong đồ ăn và đang đợi hai người về, bố Hứa đang xem tin tức trên điện thoại di động cũng để điện thoại xuống, đi đến bàn ăn. .

Mẹ Hứa chào hỏi: "Mấy đứa về rồi à? Mau vào ăn cơm đi."

Hứa Chỉ chạy tới, ôm chặt mẹ Hứa: “Mẹ, hôm nay có món gì ngon thế?”

Hứa Niệm Thần nhất thời cảm thấy may mắn, cũng may nguyên chủ cùng trong nhà quan hệ không tính là quá hòa hợp, bằng không loại cảnh này tượng này cũng khó thích ứng quá rồi.

"Tiểu Thần, sao con lại đứng đấy? Mau thay giày rồi lại đây ăn cơm đi." Mẹ Hứa nói.

Lúc này Hứa Niệm Thần mới có phản ứng, cậu chỉ là đang phân tâm mà thôi.

"Vâng ạ.”

Trên bàn ăn, mẹ Hứa hỏi: "Tiểu Thần, trường học thế nào?" Hứa Niệm Thần ngậm cơm nói: "Cũng tốt ạ"

"Con đã quen với bạn bè chưa?"

Hứa Niệm Thần không biết trả lời thế nào, tính tình lạnh lùng, mới khai giảng một ngày, kết bạn rất khó khăn. Hứa Chỉ hoà giải nói: "Mẹ ơi, mẹ không thể kết bạn nhanh như vậy được, phải từ từ mới được, phải không anh?"

Hứa Niệm Thần tiếp tục ăn cơm: "Ừm."

Mẹ Hứa chỉ im lặng nhìn Hứa Niệm Thần, trong nhà mọi người đều biết tính cách của cậu, không biết nghĩ gì, nghĩ gì cũng không nói ra. Ở trường cấp 2 cũng vậy luôn bị người khác bắt nạt cũng chưa bao giờ kể cho gia đình nghe.

Hứa Niệm Thần không có để ý, Hứa Chỉ nhắc nhở mẹ Hứa: "Mẹ, xin người hãy dừng lại hành động yêu thương của mẹ lại đi, anh Thần còn phải ăn cơm."

Mẹ Hứa không tiếp tục nhìn Hứa Niệm Thần nữa mà tiếp tục ăn, nhưng hốc mắt lại rưng rưng.