Chương 9

Một tuần sau, cậu phải đối mặt với kỳ kiểm tra hàng tháng. Thứ tự thi được xác định theo thứ hạng, Hứa Niệm Thần chuyển từ trường khác đến, không có thứ hạng ở trường trung học số 3 nên được xếp vào chiếc ghế cuối cùng trong phòng thi cuối cùng.

Chu Đạt cùng phòng thi với cậu, nhưng lại ngồi ở hàng đầu tiên, y căn bản không chép được đáp án của Hứa Niệm Thần, khiến y chỉ muốn khóc. Chu Đạt vừa ôm cánh tay Hứa Niệm Thần vừa khóc nói: "Huynh đệ, cậu ngàn vạn lần đừng để ai chép đáp án của cậu đấy nha, bằng không tớ sẽ bị thay vào vị trí kia đấy”

Hứa Niệm Thần gật đầu.

Chu Đạt tiếp tục nói: "Bằng không, cậu trước khi nộp bài, đưa đáp án cho tớ liếc xem một cái, chỉ liếc một cái thôi, xin cậu a."

Hứa Niệm Thần lại gật đầu.

Chu Đạt vui mừng đến mức nhảy dựng lên tại chỗ, ôm Hứa Niệm Thần, trực tiếp hôn lên mặt cậu.

"Nha nha nha! Bạn cùng bàn, tớ thực sự yêu cậu quá đi. Chỉ cần tớ còn sống tớ sẽ làm trâu làm ngựa hầu hạ cậu suốt đời!" Nói xong, Chu Đạt tiến vào phòng thi.

Sau khi Chu Đạt đi vào, Hứa Niệm Thần yên lặng lấy cốc nước và khăn giấy ra lau chỗ mặt Chu Đạt vừa hôn. Trùng hợp thay, Cố Vu Thanh vừa đi vệ sinh xong, đang chuẩn bị đi vào phòng thi, liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Cố Vu Thanh đứng ở nơi đó.

Sau khi Hứa Niệm Thần lau mặt, muốn vứt khăn giấy đi, xoay người liền thấy Cố Vu Thanh. Cậu cũng không suy nghĩ nhiều chỉ nhìn thấy thùng rác ở phía sau Cố Vu Thanh liền đi vòng qua hắn vứt rác.

Đi ngang qua, Cố Vu Thanh hỏi cậu: "Đồng tính?"

Hứa Niệm Thần không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, cậu liền sững sờ trong chốc lát, không biết nên trả lời thế nào. Cố Vu Thanh thản nhiên hỏi, cũng chỉ vì tò mò.

Hứa Niệm Thần hoàn thần lại, cậu muốn giải thích, nhưng giải thích thì rất phiền toái. Hứa Niệm Thần hơi ngẩng đầu nhìn Cố Vu Thanh ánh mắt lười biếng, "Cậu nói thì cho là vậy đi."

Hứa Niệm Thần đi vào phòng thi, Cố Vu Thanh vẫn chưa hiểu, nói cứ cho là vậy là có ý gì? Hắn cũng phải nới nói là đúng mà? Đây không phải là một câu hỏi thôi sao? thật kỳ lạ……

"Chậc, chuyện này cũng không hiếm lạ gì." Cố Vu Thanh thấp giọng nói, chậm rãi đi về phía phòng thi.

"Bạn học Cố Vu Thanh..." Một giọng nói vang lên từ phía sau. Cố Vu Thanh chậm rãi xoay người nhìn lại, là giáo viên chủ nhiệm "Thầy, có chuyện gì sao?"

Giáo viên chủ nhiệm nói: "Muốn đi thi thì đi cho đàng hoành. Bạn đang bước đi như một kẻ ngốc, giống như một tên xã hội đen vậy."

Cố Vu Thanh lười nghe, quay người nói: “Biết rồi…” hắn đút hai tay vào túi quần, bước đi tùy ý hơn.

Giáo viên chủ nhiệm: "……"

Cậu biết cái rắm ấy….

Bài kiểm tra đầu tiên là ngữ văn, bài kiểm tra được phát ra. Đối với Hứa Niệm Thần mà nói, hiện tại mỗi bài đều rất đơn giản.

Một giờ sau, bài thi của cậu đã xong.

Giám thị không biết tên của cậu, còn những người giám thị khác đều đứng cuối lớp, Hứa Niệm Thần còn chưa cầm bài thi đi tới: “Em viết nhanh như vậy bao nhiêu chữ? Tôi không nhận!. Ngồi xuống và đợi đến khi chuông reo".

Hứa Niệm Thần im lặng về chỗ.

Hứa Niệm Thần không để ý, nhưng Chu Đạt lại khổ sở, Hứa Niệm Thần về lại chỗ ngồi... Nhắm chặt mắt, cầm chiếc bút có nắp ở trong đầu làm bài tập.

Cậu đặt tờ giấy kiểm tra sang một bên, trước khi cậu mở mắt ra, những người ngồi ở phía trước và bên cạnh cậu khi nhìn vào tờ giấy của cậu như muốn đâm thủng một lỗ vậy.

Giám thị kỳ thực nhìn thấy, nhưng không quản, chỉ nói: "Thành tích đều như nhau, các ngươi chép bài hắn làm gì, tự làm bài đi."

Không ai nghe lời giáo viên, hầu hết mọi người trong phòng thi này đều biết Hứa Niệm Thần là học sinh đứng đầu mới chuyển đến từ trường bên cạnh, có thể chép gì thì liền chép. Người ngồi trước mặt Hứa Niệm Thần vừa chép vừa nhỏ giọng phàn nàn: “Sao chữ nhỏ thế…”