Chương 14

Mạnh Dĩ Nhiên lẩm nhẩm trong lòng “chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài”, kiên nhẫn cùng Đồng Úc Vu đi chào hỏi khách khứa.

Làm một con thú cưng quý vô cùng hiếm thấy ở thế giới này, chú mèo trắng nhỏ đã thu hút được không ít người chú ý. Có không ít phu nhân ở hiện trường đều đối cô sinh ra hiếu kì, hướng Đồng Úc Vu hỏi thăm lai lịch của cô. Có lá gan lớn, trực tiếp liền cúi người muốn vuốt ve cô.

Nhưng tay của đối phương vừa vươn ra một nửa, liền bị Đồng Úc Vu ngăn trở.

Bị cự tuyệt, cô gái xa lạ cũng không có thu tay lại, chủ động hỏi thăm: “Ta rất ưa thích nó, có thể sờ một chút sao?”

“Không thể”. Đồng Úc Vu lắc đầu cự tuyệt, “nó không thích bị người đυ.ng vào”.

Lúc nói lời này, tay phải của cô còn khoác lên trên người mèo trắng nhỏ, không kiêng nể gì xoa xoa đôi lỗ tai màu hồng phấn nộn.

Mạnh Dĩ Nhiên không nhúc nhích, ngoan như không có tính khí.

Cô gái quý tộc được nuông chiều từ bé có chút tức giận: “Nhưng nó rõ ràng không có cự tuyệt cô”.

Đồng Úc Vu cúi đầu, lộ ra cái cổ thiên nga bóng loáng mịn màng như tơ lụa.

Cô nhìn con mèo trắng nhỏ: “Ân, ngoại trừ ta, những người khác không được.”

Mạnh Dĩ Nhiên toàn thân như nhũn ra, gần như chết đuối trong đôi mắt ngập nước của cô, căn bản không có tâm tư đi so đo lời cô nói.

Cô gái quý tộc hiển nhiên không tin, lại nhìn Đồng Úc Vu chỉ là một ma ốm ngồi xe lăn, nghĩ nghĩ, vượt qua cô, trực tiếp nhanh chóng đưa tay sờ về phía mèo trắng nhỏ.

Mạnh Dĩ Nhiên phản ứng nhanh chóng, xoay người tránh né.

Tay Đồng Úc Vu so với động tác của cô càng nhanh, trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, vị tiểu thư quý tộc nhìn như nhu nhược đến cần dựa vào xe lăn thay đi bộ đã bắt lấy cổ tay của kẻ vô lễ.

“Cô muốn làm gì?” Đối phương méo miệng trách móc, “mau thả ta ra!”

Đồng Úc Vu bình tĩnh nhìn xem cô, nhưng cũng không có lập tức buông tay.

Tiểu thư ma ốm ngồi trên xe lăn vốn có làn da trắng nõn, lúc này bởi vì bị thương cả khuôn mặt lộ ra tái nhợt, chỉ có một tia huyết sắc ẩn sâu ở khóe miệng, khiến cô trông có chút suy yếu.

Cô gái nhìn cô, trong thoáng chốc ngửi được mấy lũ mùi gỉ sắt như có như không. Một cơn ớn lạnh bốc lên từ xương cụt và nhanh chóng lan ra khắc cơ thể.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô gái không kìm chế được hét lên, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Đồng Úc Vu cau mày, chậm rãi buông ra đối phương.

Cô gái rút cánh tay về hộ ở trước ngực, dưới da thịt được tỉ mỉ bảo dưỡng, máu nhanh chóng trở lại, nhưng bốn vết bầm tím đã lan ra trên đó, giống như con côn trùng độc gớm ghiếc.

Mạnh Dĩ Nhiên tròn mắt ngạc nhiên.

Bàn tay của Đồng Úc Vu một lần nữa rơi xuống trên người cô, chải vuốt lông phần lưng mèo trắng nhỏ. Mạnh Dĩ Nhiên quay đầu liếʍ liếʍ đầu ngón tay đối phương, không nghĩ ra ngón tay mảnh mai mềm mại như này làm sao lại có thể phát huy ra sức lực lớn như vậy.

Cô gái quý tộc nắm chặt cổ tay khóc lên, thương thế rõ ràng không thể cãi lại. Mèo trắng nhỏ chỉ có thể ngẩng cái đầu nhỏ lên, tràn ngập áy náy hướng cô gái kêu hai tiếng “meo meo”. Nhưng Đồng Úc Vu đè xuống hai cái lỗ tai nhỏ của cô, khiến cho cô lại nằm trở về.

Mấy vị phu nhân tiến lên đỡ lấy cô gái đang thút thít, trong khi an ủi cô gái, họ vừa trừng mắt nhìn Đồng Úc Vu với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Đồng Úc Vu cũng lười để ý đến chuyện này, đem sự tình giao cho người hầu xử lý, khiến Jenny đẩy các cô tới ban công tầng hai thông khí.

Tầng hai không có tân khách, quả nhiên thanh tịnh rất nhiều. Nhưng các cô không có hưởng thụ bao lâu, thì Đồng Nhâm Thần đã đuổi theo.

Jenny một chút trừng lớn mắt, ánh mắt trở nên mười phần cảnh giác, nếu không phải Đồng Úc Vu không nói chuyện, tăng thêm cách đó không xa còn có thị vệ, nói không chừng cô sẽ trực tiếp trách móc không cho phép đối phương tới gần.

Đồng Nhâm Thần tìm đến là thật có việc.

“Huy chương hoa hồng không thấy, có nên lại từ trong kho hàng tìm một khối thay thế hay không?” Hắn xoa xoa tay, thoạt nhìn là thật vì Đồng Úc Vu cân nhắc, “bằng không đợi chút nữa nghi thức chỉ sợ muốn làm trò cười”.

“Huy chương?” Đồng Úc Vu từ trong túi váy móc ra một món đồ được bọc bằng miếng vải đen, sau khi vén miếng vải đen lên, huy chương màu vàng chiếu sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời, “ngươi nói là cái này sao?”

Ánh mắt Đồng Nhâm Thần đều dính vào nó: “Cháu, cháu thế mà đã tìm thấy nó?”

Đồng Úc Vu: “Ân.”

Cô ngửa đầu, đem huy chương về phía mặt trời. Ánh sáng mặt trời xuyên qua các khe hở của hoa văn rơi xuống khuôn mặt cô, đẹp đến mức không chân thực, có cảm giác xa hoa tráng lệ trong sự giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối.

Cô hỏi Đồng Nhâm Thần: “Thất vọng sao?”

Đồng Nhâm Thần hô hấp cứng lại, chuyển đầu qua một bên: “Thất vọng? Khụ, chú không biết cháu đang nói cái gì.”

Đồng Úc Vu cong môi, bàn tay vuốt vuốt huy chương. Cô dùng đầu ngón tay vuốt ve mép cánh hoa hồng, ấn ra những vệt trắng mờ ảo đều không buông ra.

Bỗng nhiên, cô đưa tay lên, hướng về phía trước dùng sức ném mạnh.

Viên huy chương màu vàng vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng trên không trung, một tiếng“đông” rơi xuống đài phun nước trong khu vườn ở tầng một.

Đồng Nhâm Thần hai con mắt nhô ra, hai tay chống vào lan can trên ban công, nửa người trên gần như treo lơ lửng giữa không trung: “Ngươi đang làm cái gì?!”

Không chờ Đồng Úc Vu trả lời, hắn nhanh chóng quay người xuống lầu.

Mạnh Dĩ Nhiên rời đi đùi Đồng Úc Vu, nhảy đến trên lan can của ban công lộ thiên. Từ góc độ của cô, có thể trông thấy dễ dàng Đồng Nhâm Thần chật vật chạy đến bên cạnh đài phun nước. Hắn nắm lấy cổ áo người hầu nam bên cạnh để người xuống dưới vớt lên, nhưng người hầu nam cũng không biết rõ là vật gì đã rơi xuống nước vừa rồi, do dự không muốn hành động. Đồng Nhâm Thần cắn răng, không còn trông cậy vào người khác, cởi xuống vớ giày, tự mình nhảy xuống tìm tòi.

Khách mời ở tầng một nghe thấy động tĩnh, liền đi ra sảnh tiệc vây xem, nhìn chằm chằm Đồng Nhâm Thần ướt sũng xì xào bàn tán.

Mạnh Dĩ Nhiên rất nhanh mất đi hứng thú, quay đầu lại nhìn Đồng Úc Vu.

Tiểu thư búp bê tôn quý vẻ mặt thờ ơ, biểu lộ cảm xúc mười phần keo kiệt. Nhưng Mạnh Dĩ Nhiên biết được từ trong ánh mắt chuyên chú của cô vào đài phun nước rằng cô đang cao hứng, hiển nhiên rất hài lòng màn hài kịch do chính mình gây ra này.

Điều này khiến Mạnh Dĩ Nhiên cảm giác không đúng, nhưng sau khi cân nhắc cẩn thận lại nói không nên lời không đúng chỗ nào.

Cô lên tiếng gọi về sự chú ý của Đồng Úc Vu, nâng hai chân trước lên chỉ vào đài phun nước.

Cứ như vậy đem huy chương gia tộc trọng yếu ném ra bên ngoài, thật sự không có vấn đề sao? Huy chương này vẫn là cô đã phải nỗ lực rất nhiều để lấy lại.

Sự chú ý của Đồng Úc Vu quả nhiên bị cô hấp dẫn, cô vươn tay đem mèo trắng nhỏ ôm trở về trong ngực, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Mạnh Dĩ Nhiên.

Mèo trắng nhỏ nhắm mắt lại, tùy ý đôi môi hơi lạnh của đối phương cọ qua lông tơ trên trán mình.

Đồng Úc Vu nhếch lên khóe môi, trên mặt cuối cùng có một chút biểu tình.

Cô nói: “Bị ta ném ra ngoài.”

Cô còn nói: “Đừng nóng giận, ta sẽ đền bù cho ngươi sau.”

Mạnh Dĩ Nhiên mềm mềm “meo” một tiếng, biểu thị chính mình hoàn toàn không ngại, chỉ cần tiểu thư búp bê chơi đến vui vẻ là được.

Một lát sau, Đồng Nhâm Thần đang khom lưng mò mẫm ánh mắt sáng lên, giơ huy chương trên tay lên, cao hứng đến mức vỡ giọng: “Tìm được rồi ——”

Vây xem tân khách phát ra tiếng cười, hướng màn biểu diễn hài kịch này cuối cùng tán dương. Đồng Nhâm Thần ngắm nhìn xung quanh, nhưng lại chỉ thấy những khuôn mặt đầy son phấn cùng chế nhạo.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía ban công tầng hai, Đồng Úc Vu đang ôm mèo xa xa hướng hắn nở một nụ cười, còn chân thành so với những người khác.

Bữa tiệc trưởng thành cuối cùng vẫn kết thúc thành công, nhưng viên huy chương hoa hồng mà Đồng Nhâm Thần đã vất vả vớt đi lên cuối cùng cũng không phát huy được tác dụng. Quản gia lấy ra một viên khác từ trong nhà kho, từ Mạnh Dĩ Nhiên ngậm, Đồng Úc Vu chính mình ghim tới trước ngực. Điều này ít nhiều có chút không hợp lễ nghi, nhưng hôm nay có quá nhiều chuyện đã xảy ra, khiến các tân khách đã không có tinh lực truy cứu.

Trước khi màn đêm buông xuông, tất cả những người bên ngoài đã giải tán, thành bảo yên tĩnh trở lại.

Mạnh Dĩ Nhiên vẫn không có tinh thần kể từ khi không hiểu ngất xỉu một lần vào ban ngày, sau khi trở về phòng ngủ chính trên tầng ba cùng Đồng Úc Vu, cô nhảy lên chiếc giường nhỏ mềm mại của mình, tiết lực nằm xuống, chỉ cảm giác toàn thân như bị một chiếc xe tải chạy qua, trong cơn đau nhức mang sự khô nóng khó có thể xua tan.

Đồng Úc Vu đã thay xong quần áo, tựa vào đầu giường không biết đang suy nghĩ gì, trong tay đang vuốt vuốt một vật trang trí hình nón nhỏ, ánh mắt rơi vào bức tranh trang trí ở mặt phía bắc phòng ngủ. Bỗng nhiên, cô nghiêng người về phía trước, sặc ra một ngụm máu tươi mà không hề có điềm báo trước.

-------------

Lời tác giả Vân Đóa Đường trong raw gốc: Chương kế tiếp tiến vào văn án nội dung! Ba ba ba!