Chương 8

Đồng Úc Vu mang theo con mèo trắng đến thăm vị khách bị ốm trong thành bảo; trong hành lang, con mèo trắng nhỏ trông có vẻ hơi nôn nóng, một lúc đi tới đi lui tại chỗ, một lúc lại cúi đầu xuống đi cắn vào ống tay áo của Đồng Úc Vu. Đồng Úc Vu giơ tay lên, cầm quần áo cứu thoát ra, cúi đầu quan sát hàm răng non nớt của cô. Mạnh Dĩ Nhiên tránh né những ngón tay đang vươn vào miệng mình của cô ấy, thè lưỡi liếʍ nhẹ đầu ngón tay của đối phương một chút.

“Không muốn đi?” Đồng Úc Vu suy đoán ý nghĩ của con mèo trắng nhỏ.

Con mèo trắng nhỏ đặc biệt nhân tính hóa mà gật đầu, há mồm phát ra khẽ gọi “meo ô meo ô”.

Đồng Úc Vu cười khẽ, dùng bụng tay ngón trỏ điểm nhẹ cánh mũi của cô: “Thật bất lịch sự.”

Mạnh Dĩ Nhiên chán nản, ngồi liệt xuống ở trên đầu gối của cô, với một dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Cứ việc cực kì không tình nguyện, các cô vẫn là đến phòng khách theo đúng như đã định.

Rõ ràng là giữa ban ngày, trong gian phòng lại vô cùng u ám. Rèm cửa ở phía đông bị đóng lại, gió nhẹ cùng ánh sáng mặt trời không có nơi nào có thể xuyên qua. Trên giường lớn lộng lẫy, có hai hình bóng một nằm một ngồi, chính là cha con Đồng gia mà Mạnh Dĩ Nhiên không muốn gặp nhất. Đồng Nhâm Thần nhìn thấy họ đến, một tiếng "phì phò" không khách khi từ trong lỗ mũi phát ra, thậm chí không buồn đứng dậy để chào hỏi.

Đồng Úc Vu ôm mèo trắng nhỏ, nhìn về phía cậu bé hai mắt nhắm nghiền ở trên giường: “Người không sao chứ?”

Đồng Nhâm Thần kìm nén bực bội, không có trả lời câu hỏi của Đồng Úc Vu, đi lên liền là một trận đổ ập xuống: “Đứa nhỏ hôm qua bị thương, cháu làm chị gái mà bây giờ mới tới thăm sao?”

“Đáng thương chị gái ta tráng niên mất sớm, nếu là chị ấy còn sống, ta không biết chị ấy sẽ buồn như thế nào!”

Khi đối phương nói ra từ “chị gái”, Mạnh Dĩ Nhiên cảm giác động tác của Đồng Úc Vu bỗng nhiên dừng lại. Cô quay đầu lại, liếʍ liếʍ các ngón tay của đối phương một cách dịu dàng.

Đồng Úc Vu hoàn hồn, xoa bóp lỗ tai của cô xem như đáp lại: “Nếu mẹ còn sống, một màn này liền sẽ không xuất hiện.”

“Cháu cũng biết sao?!” Đồng Nhâm Thần cắn răng nói: “Không có dấu vết của người ngoài đột nhập vào thành bảo, hẳn là những người bên trong đã làm tổn thương con trai ta. Tối hôm qua chú yêu cầu cháu bắt lại tất cả những người có mặt trong vườn hoa vào chiều hôm qua để tra hỏi, tại sao cháu lại không đồng ý?”

Đôi con ngươi màu tím của Đồng Úc Vu phản chiếu tia sáng lạnh yếu ớt trong bóng đêm, cười như không cười: “Cháu cũng đã ở trong vườn hoa vào chiều hôm qua.”

Đồng Nhâm Thần nghẹn một chút: “Đương nhiên không bao gồm cháu, chú biết cháu sẽ không làm tổn thương em trai mình.”

Hắn chỉ về phía Jenny đang đứng sau xe lăn: “Chú đang nói là những nô ɭệ thấp kém này. Bọn họ giống như những con chuột trong rãnh cống ngầm, ghen tị với những quý tộc sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, họ có thể làm bất cứ điều gì!”

Câu nói này hắn quên không hạ giọng, làm cho cậu nhóc vốn dĩ đang ngủ trên giường bỗng nhúc nhích. Đồng Nhâm Thần phát giác được, liền vội vàng cúi người kiểm tra tình hình của cậu: “Bé ngoan, làm ồn tới con sao?”

Cậu bé mở to mắt, vô ý thức ngắm nhìn bốn phía, cả người cứng đờ sau khi nhìn thấy Đồng Úc Vu. Sau đó, như nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng nào đó, cậu co quắp cả người lại, dùng sức đá chân rút lui vào giữa giường, trong miệng lẩm bẩm những lời nói dối mơ hồ như “buông tha ta”.

Đồng Nhâm Thần không biết làm sao duỗi ra hai tay: “Chuyện gì xảy ra?”

Mạnh Dĩ Nhiên cũng thăm dò đi xem tình huống của cậu, nhưng ngay sau đó, một mùi nướ© ŧıểυ thoang thoảng nhưng không thể bỏ qua xông vào lỗ mũi của cô. Con mèo trắng nhỏ đột nhiên không kịp phòng bị hắt xì một cái, quay người lại đem đầu của mình vùi vào trong ngực của Đồng Úc Vu. Như vậy, cô còn ngại không đủ, giơ hai cái chân trước lên để ôm lấy cái đầu nhỏ của mình.

Đồng Úc Vu kêu một tiếng “Jenny”, Jenny ngầm hiểu, đẩy cô ra khỏi phòng. Bác sĩ nhanh chóng được gọi đến, tiến vào phòng ngủ chẩn trị cho cậu bé. Những người hầu đến thay đổi đệm chăn, đem đệm chăn bị nướ© ŧıểυ làm ướt do cậu bé mất khống chế đưa đi giặt, Đồng Nhâm Thần nhìn cái gì đều cảm thấy chướng mắt, đi theo sau lưng bọn họ hùng hùng hổ hổ*, trách cứ bọn họ làm việc lề mề không tận tâm.

*hùng hùng hổ hổ, chữ Hán, bính âm là mà ma liē liē, nghĩa là các câu mắng chửi người xen vào khi đang nói chuyện (Theo Baidu).

Jenny thấy thế, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: “Còn không nhanh lên một chút? Đồng tiên sinh không xem các người như hung thủ bắt lại đã không tệ, hiện tại đều không cẩn thận làm việc, là trông cậy vào Đồng tiên sinh chính mình đi hầu hạ 💩 cho tiểu thiếu gia sao?”

Đồng Nhâm Thần sắc mặt đỏ bừng, kìm nén đầy bụng tức giận vừa muốn mắng chửi người, nhưng lại bị trong phòng cậu bé quỷ khóc sói gào kêu trở về.

Mạnh Dĩ Nhiên kém chút bật cười, ỷ vào chính mình là một con mèo, cái đuôi lắc lư trái phải trắng trợn trên không trung. Lễ phép thăm hỏi cũng coi như xong, cô trở lại lại cắn vào ống tay áo của Đồng Úc Vu kéo ra bên ngoài, thúc giục cô ấy rời đi.

Nói trắng ra là, Đồng Úc Vu chính là một nữ xứng đơn thuần không có gì ngoài khuôn mặt xinh đẹp trong tiểu thuyết ngựa giống, cô ấy từ nhỏ lớn lên trong thành bảo, thiếu khái niệm cơ bản về tốt xấu, cho nên hôm qua mới sẽ bị mê hoặc bởi lời nói của cậu bé mà làm ra chuyện trái với lẽ thường như thế. Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, hiện tại Mạnh Dĩ Nhiên hoàn toàn không muốn để cho tiểu thư búp bê nhà mình tiếp xúc với đối phương, sợ hãi Đồng Úc Vu sẽ bị nhiễm một loại bệnh thần kinh dị thường nào đó.

May mắn thay, lần này Đồng Úc Vu không có cự tuyệt, phân phó cho Jenny đưa họ rời đi.

Hai ngày sau, vì tình trạng của cậu bé không thấy cải thiện, Đồng Nhâm Thần mang theo con trai rời khỏi thành bảo ra ngoài tìm kiếm phương pháp chữa trị.

Mạnh Dĩ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cốt truyện đã được thay đổi, cuối cùng Đồng Úc Vu cũng có thể thoát khỏi hai người thân có ý định xấu này. Nhưng cũng không lâu sau, Đồng Nhâm Thần lại trở về thành bảo. Lần này, ngoại trừ bản thân hắn, hắn còn mang theo vài người giúp đỡ trở lại, tuyên bố sẽ giúp Đồng Úc Vu chuẩn bị bữa tiệc trưởng thành long trọng nhất.

Mạnh Dĩ Nhiên một chút liền liên tưởng đến mấy cái sát thủ liều mạng được Đồng Nhâm Thần cử đến để ám sát Đồng Úc Vu trong tiểu thuyết. Cô điên cuồng cảnh báo muốn Đồng Úc Vu đem bọn họ đuổi đi ra ngoài, nhưng không có cách nào, vì là một con mèo cưng nên liền ý tứ cũng không thể truyền đạt, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem Đồng Nhâm Thần lấy cớ bảo vệ sự an toàn của thành bảo, mang theo người của mình ở lại trong thành bảo.

Sau khi Đồng Nhâm Thần rời đi, cô tức giận đến mức cắn ngón tay của Đồng Úc Vu để phát tiết sự bất mãn, nhưng lại không nỡ dùng sức, không có lưu lại một dấu răng nào, chỉ dính nước bọt một tay Đồng Úc Vu.

Đồng Úc Vu cố ý nhấc tay vuốt ve cô, xoa ngược nước bọt của cô lên trên bộ lông dày mềm mại.

Mạnh Dĩ Nhiên thả người nhảy lên, từ đầu gối nhảy xuống chiếc bàn lớn trước mặt cô. Không có ngón tay có thể cắn, cô há mồm điên cuồng chửi thề “meo ô meo ô”.

Đồng Úc Vu đưa cô bắt về trên đùi, nắm lấy đệm chân của cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đừng yếu ớt như vậy, ta sẽ không vẫn luôn nuông chiều ngươi.”

Mạnh Dĩ Nhiên còn không có kịp phản ứng, cô đã cúi người cầm một con cá khô nhỏ bên cạnh, đưa tới bên miệng mèo trắng nhỏ: “Tay của ta không sạch sẽ, ngươi cắn cái này.”

Mạnh Dĩ Nhiên hốc mắt có chút lên men.

Cô không để ý đến con cá khô nhỏ kia, chỉ là xích lại gần Đồng Úc Vu, lưu luyến ở chỗ cổ của cô ấy cọ cọ.

Đồng Úc Vu bất đắc dĩ vươn tay vuốt ve cô, rất nhẹ nhàng lặp lại: “Đều nói đừng như vậy yếu ớt……”

Nhưng động tác cô ấy rất dịu dàng, không hề có ý đẩy Mạnh Dĩ Nhiên ra.

——

Bên ngoài thành bảo, không để cho người chú ý góc nào đó.

Đồng Nhâm Thần lấy xuống chiếc mũ che hơn phân nửa gương mặt, trên tay lấy ra từ trong ngực một cái túi nhỏ nặng nề: “Tiền đặt cọc.”

Người đàn ông tiếp nhận cái túi ước lượng: “Liền điểm này?” Hắn nhìn thoáng qua thành bảo lộng lẫy: “Ta thân yêu cố chủ*, chúng tôi cũng không phải ở làm từ thiện.”

*cố chủ: chủ thuê

“Chỉ cần các ngươi có thể hoàn thành, khoản thanh toán cuối cùng tiếp theo sẽ không làm các ngươi thất vọng.” Vẻ mặt Đồng Nhâm Thần âm trầm: “Vào ngày yến tiệc trưởng thành, ta sẽ gạt thị vệ sang một bên, thuận lợi cho các ngươi vây quanh tầng ba. Chờ thi thể của cô ta bị phát hiện, yến hội loạn lên, các ngươi liền có thể thừa dịp loạn chạy thoát.”

“Mọi thứ không khó như các ngươi nghĩ.”

Người đàn ông lại áng chừng túi tiền, mới miễn cưỡng đem đồ vật cất đi: “Tin rằng ngài cũng không dám lừa gạt chúng tôi.”

Hắn khẽ động bộ mặt cơ bắp để lộ ra một nụ cười dữ tợn: “Đến lúc đó số dư nếu là kém…… Lão gia tôn quý, ngài không muốn quan trị an phát hiện những việc làm của mình, phải không?”

Đồng Nhâm Thần hừ lạnh một tiếng, đội mũ trở lại trên đầu: “Yên tâm, ta so với các ngươi những kẻ liều mạng này càng yêu quý thanh danh.”

Hai người liền từ biệt đều tiết kiệm, sau khi liếc nhau, ăn ý đường ai nấy đi, hướng phía phương hướng khác nhau rời đi.

Có một cơn gió bất chợt lướt qua vành mũ rất thấp của Đồng Nhâm Thần, đến tận phòng sách trên tầng ba của thành bảo. Những tấm rèm màu tím sẫm chuyển động theo gió, đung đưa để che đi khe hở nhỏ phía trên ô cửa sổ.