Chương 2.3: Hệ thống

Cố Chương nhìn mây đen trên bầu trời, trong lòng có chút yên ổn, trong đầu anh có rất nhiều kiến thức nông nghiệp, kiến thức thực vật đều còn có thể dùng.

Anh quản lý toàn bộ ruộng lúa, kho lúa của căn cứ, còn có dị năng hệ Thực Vật hiếm thấy, gần như đối với tất cả thực vật đều có nghiên cứu.

Đây đều là tiền vốn để anh có thể sống những ngày tốt đẹp.

Từ xa Cố Chương nhìn thấy nhà của mình.

Một ông cụ thấp bé gầy yếu đứng ở cửa, sắc mặt lo lắng.

Ông cụ Cố đứng ở cửa nhà không ngừng nhìn quanh, thấy bọn họ trở về, lập tức mở cửa ra, người cũng vội vã chạy lại: "Nhanh lên một chút, thế nào rồi? Tiểu Thạch Đầu không sao chứ?"

Sau khi cửa lớn được mở ra, bên trong còn có một bà cụ đang bái lạy Bồ Tát: "Bồ Tát phù hộ, phù hộ cháu út nhà con bình an."

Nghe được động tĩnh, bà cụ cũng lập tức nghiêng đầu nhìn lại.

Đoàn người vội vàng đi nhanh vào trong phòng.

Vừa mới vào nhà, giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống, càng lúc càng lớn, rơi xuống trên nóc nhà, rơi trên mặt đất sân, trên lều gỗ phát ra tiếng lách tách, tựa như nhạc giao hưởng của thiên nhiên.

Gió cũng thổi tới vù vù, mưa rào tầm tã không để ai kịp chuẩn bị.

Cố Đại Căn nhìn thấy bên ngoài mưa to, có chút nghĩ mà sợ nói: "May mắn Tiểu Thạch Đầu nói muốn về nhà sớm một chút, nếu không đợi qua trận mưa này, còn không biết sẽ như thế nào nữa."

Thu Nương cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu phải dính trận mưa này, sợ là không xong rồi.

Tiểu Thạch Đầu nhà chị vẫn luôn có phúc, sinh thằng bé ra, không phải thân thể vốn không tốt của chị đã dưỡng tốt rồi sao?

Trẻ con mà, khi còn nhỏ khó tránh khỏi bệnh nhiều một chút, chờ lớn một chút là được rồi.

Thu Nương nghĩ tới đây, lập tức tràn đầy lòng tin.

Chị xốc lại tinh thần, bắt đầu nhanh nhẹn bố trí.

Trước tiên nói với Ông Cố: "Ba đi đốt cho con chậu than, để sưởi ấm phòng đã."

Rồi lại nói với bà Vương: "Mẹ, mẹ nấu giúo con một nồi nước, hôm nay hầm con gà không đẻ được trứng kia."

"Được rồi, mẹ đi nấu nước, thuận tiện luộc trứng gà cho Tiểu Thạch Đầu, cháu út phải bồi bổ thật tốt." bà Vương đau lòng nói, trên đường đi đến phòng bếp lại cúi lạy Bồ Tát.

Nếu là nhà khác, làm sao có chuyện mẹ chồng nghe lời con dâu chứ?

Nhưng tình huống của nhà họ Cố quả thật không giống.

Từ nhỏ Ông cụ Cố đã thấp bé gầy yếu, không làm được việc đồng áng lắm, cho nên từ nhỏ đã bị người ta xem thường, còn bị sớm tách ra để sống một mình.

Khó khăn lắm mới lấy được vợ, cả đời cũng chỉ sinh được một đứa con, đó là Cố Đại Căn.

Tuổi Ông cụ Cố càng lớn, càng làm không nổi, nuôi Cố Đại Căn cứ gầy gầy tong teo.

Cuộc sống quá gian nan, cũng không ai tình nguyện gả tới, đành phải cưới Thu Nương bị mẹ kế tra tấn, thân thể có chút yếu ớt.

Nhưng từ khi Thu Nương qua cửa, cuộc sống của Nhà họ Cố dường như thoáng cái đã tốt lên.

Vợ chồng Ông Cố từ nhỏ đã bị người khác xem thường, không đứng thẳng lưng, vốn muốn tức giận cũng không đủ dũng khí, Thu Nương lại là người tính tình mạnh mẽ, qua cửa không bao lâu thì Thu Nương đã bắt đầu quản nhà.

Người được mẹ kế nuôi lớn, nếu không phải nhát gan rụt rè, thì tính cách sẽ mạnh tới mức không sợ phiền phức.

Thu Nương chính là người sau.

Sau khi chị gả tới, đã bắt đầu tĩnh dưỡng thân thể cho mình, cũng tĩnh dưỡng thân thể cho chồng.

Không có dinh dưỡng thì nuôi gà, nuôi heo, không đủ tiền thì đi huyện thành bán đồ ăn, thỉnh thoảng đi bán cá vớt ở sông, hay cũng ra ngoài nhận việc đem về để hai ông bà ở nhà cùng nhau làm.

Cứ như vậy, Cố Đại Căn chưa lớn lắm đã thành thân, mấy năm qua lại được nuôi dưỡng khỏe mạnh, đã trở thành một người đàn ông vạm vỡ, khỏe mạnh.

Có công việc có sức làm, Cố Đại Căn còn cần cù chịu làm ăn, tình hình kinh tế trong nhà lập tức tốt lên, hơn nữa Thu Nương quay đông quay tây, lúc nào cũng nghĩ kiếm tiền, lại còn giúp nhà họ Cố tiết kiệm được tiền!

Cả nhà đều cảm thấy cưới được một người vợ không thể tốt hơn, càng không cảm thấy Thu Nương quản nhà có vấn đề gì.

Có thể dẫn một nhà sống tốt, bản lãnh này cũng không nhỏ!

Mà quản nhà, thì phải quản rất nhiều năm.

Cho nên Thu Nương sắp xếp như nào, hai vợ chồng già đều nhất mực nghe theo.

Lúc này Cố Chương đã được đặt lên giường.

Cố Đại Căn còn dịch lại góc chăn, sau đó quay đầu nói với Thu Nương: "Anh đi ra ngoài gϊếŧ gà."

Anh còn chưa kịp từ trên giường xuống, đã bị Thu Nương ấn vào trong đệm chăn, Thu Nương nói: "Anh cứ nằm ở đây đi."

"Anh khỏe lắm, nằm làm gì?" Cố Đại Căn không muốn, ở đâu ra cái đạo lý vợ thì làm việc, còn đường đường là đàn ông như anh lại nằm?

Thu Nương liếc anh một cái: "Bây giờ anh có thể làm gì? Ở chỗ này trông chừng Tiểu Thạch Đầu đi."

Cố Đại Căn vừa định phản bác, lại nghĩ đến bên ngoài mưa to, quả thật không có cách nào làm công việc như đốn củi, gánh nước, anh cũng không biết hầm gà.

"Ngoan ngoãn nằm xuống!"

Thu Nương tỏa ra uy danh của một chủ nhà.

Hai ba con nằm bên trong chăn, cái cổ đồng loạt rụt xuống, còn kéo chăn lên trên, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn về phía Thu Nương.

Thu Nương hài lòng gật đầu, xoay người bước nhanh ra ngoài, chị muốn đi gϊếŧ gà, sau đó còn phải hầm nữa.

Trong phòng bếp, tay chân Thu Nương lanh lẹ, trước tiên là lột lông gà, moi nội tạng trong bụng ra, không bao lâu đã xử lý sạch sẽ con gà.

Tiếng làm việc trong phòng bếp truyền vào trong phòng.

Nương theo tiếng mưa rơi, xen lẫn tiếng nói cười của người trong thôn, khiến trong nháy mắt người ta cảm thấy tràn ngập khói lửa nhân gian.

"Trời mưa rồi!"

"Rốt cuộc mùa xuân này cũng có cơn mưa to như trút nước!"

Mưa xuân quý như dầu, không khí vui sướиɠ như giọt mưa ngưng thực, phiêu đãng ở mỗi góc thôn.

Chậu than đốt trong gian phòng, ấm hơn bên ngoài một chút.

Trong ngày mưa, ngủ trong chăn ấm áp, nghe tiếng hoan hô tràn ngập vui sướиɠ, tiếng chân giẫm lên nước, tiếng mưa rơi.

Cố Chương nghĩ, sẽ không bao giờ có chuyện hạnh phúc hơn thế này nữa.

Cho đến khi —— Thu Nương cầm một quả trứng gà đã luộc vào.

Trứng gà nấu cùng với lúc nấu nước, lúc mổ gà thì lại ngâm nước lạnh một lát, lúc này nhiệt độ vừa vặn để ăn.

Thu Nương cố ý lột một nửa vỏ, còn để lại một miếng nhỏ ở dưới để tiện cầm ăn.

Mùi hương của trứng gà nuôi trong nhà, như gần như xa vờn quanh chóp mũi Cố Chương, câu dẫn người ta.

Trứng gà! Đây là trứng gà!

Trứng gà trong truyền thuyết!

Cố Chương không nhịn được ngẩng đầu nhỏ lên, đôi mắt trông mong nhìn quả trứng gà trắng nõn thơm ngào ngạt kia.