Chương 4

Trên đường về nhà, Cố Chương còn nhìn thấy một nhóm trẻ con vui vẻ đang hưng phấn đuổi nhau chạy xuống núi.

Có một đứa bé trông khỏe mạnh, cầm một khúc cây nhỏ, trên đó buộc một chiếc lá giống như lá cờ, chạy ở phía trước. Từ xa vọng lại những tiếng hò reo: “Hổ Đầu ca chạy nhanh lên!”,

“Chắc chắn là chúng ta nhanh hơn.”,

“Xông lên! Tranh thủ chiếm lấy chiến hào đầu tiên.”

Những tiếng cười vui vẻ lan xuống từ sườn núi như những giai điệu tuyệt vời nhất trên thế gian.

Trong lòng Cố Chương không khỏi cảm thán một lần nữa, thế giới này thật quá đẹp. Những đứa trẻ nhỏ bé thế này có thể tự do chạy nhảy trong núi, không lo lắng về an nguy, không lo lắng về thức ăn ngày mai, càng không lo lắng về khả năng chống lại tang thi sau này.

Cố Chương đi xuống núi, không lâu sau đã về đến nhà.

Đúng lúc đến giờ ăn cơm.

Trên bàn ăn như thường lệ.

Cả nhà đều ăn ngũ cốc thô, chỉ có màu trong bát của anh là khác biệt. Trên bàn ăn không có thịt, chủ yếu là rau dại và một đĩa đậu phụ.

Rau dại có vị nhưng không nhiều dầu nên thực sự không ngon lắm.

“Tiểu Thạch Đầu, con ăn đậu phụ đi, ăn vào mới cao được.”,

“Cái này con thích ăn nhất, ăn nhiều một chút.” Bà Vương và Thu Nương cứ thế gắp rau cho Cố Chương, không để anh có cơ hội tự gắp, rau non nhất và nhiều đậu phụ đều gắp vào bát anh.

Cố Chương không kịp ăn, rất nhanh cái bát chất thành một núi nhỏ.

Anh cúi đầu ăn từng miếng từng miếng một cách nghiêm túc.

Trong lòng nghĩ phải nhanh chóng chế biến xong dược liệu.

Những năm mạt thế năm 55, thuốc Tây đã hết từ lâu, một viên thuốc cũng khó có thể mua được, ngược lại, thuốc Đông y lại phát huy tác dụng.

Nhiều người mang theo đơn thuốc đến tìm anh xin cây thuốc, dần dần anh cũng học được các phương pháp chế biến, các loại đơn thuốc, các loại dược liệu Đông y... cuối cùng anh còn học được chút ít “phiên bản đặc biệt tận thế” của y học cổ truyền, khá thô bạo và trực tiếp.

Thô bạo đến mức cách chữa bênh cho người như chữa động vật, không cần biết có hiệu quả hay không, kiểu chữa bệnh cứu người trong hoàn cảnh nguy cấp.

Kỹ thuật chữa bệnh này tất nhiên là không dám dùng, nhưng chế biến chút xíu Sài Hồ vẫn là dễ như trở bàn tay.

Trong đầu lướt qua quy trình một lượt, Cố Chương liền tận hưởng món ngon hiện tại.

Dù rau dại và đậu phụ trông có vẻ tầm thường, nhưng đối với anh, cũng là mỹ vị đỉnh cao!

Rau dại có hương vị rất đậm, thậm chí nhiều cọng rau còn rất mềm, ăn vào vừa non vừa thơm, thể hiện rõ hương vị nguyên bản nhất của nguyên liệu. Cố Chương cúi đầu ăn một cách nghiêm túc, từng miếng từng miếng một, nhìn biểu cảm, ai không biết còn tưởng anh đang ăn sơn hào hải vị!

Ngay cả rau dại ăn mãi cũng cảm thấy ngon hơn nhiều.

“Nhìn Tiểu Thạch Đầu ăn ngon thế này.”

“Ăn được là phúc, là sẽ lớn nhanh đấy!”

Ông Cố mặt đầy nếp nhăn, biểu hiện vẻ vui mừng.

Ăn cơm xong, người nhà họ Cố ai làm việc nấy.

Cố Chương cũng lấy cái chậu gỗ trong nhà ra, sau đó bước lên ghế nhỏ để múc nước từ thùng vào.

Đây đều là nước do Cố Đại Căn đổ mồ hôi để gánh về, anh phải tiết kiệm chút.

Chiều nắng ánh mặt trờ chiếu xuống rất đẹp.

Anh mang một cái ghế nhỏ, ngồi bên chậu gỗ, quay lưng về phía mặt trời, rửa sạch từng chút một bùn đất và bụi bẩn trên đó.

Ánh nắng ấm áp không ngần ngại chiếu lên người anh, sưởi ấm cả người, khuôn mặt cũng có chút ửng đỏ.

Bà Vương đang bận rộn trong nhà, lo việc nội trợ. Thấy hành động của Cố Chương, còn cười chỉ vào anh và nói với Thu Nương bên cạnh: “Nhìn Tiểu Thạch Đầu kìa, chơi cỏ vui thế, còn lấy chậu rửa cỏ nữa.”

Thu Nương đang làm việc thủ công để hôm sau nộp, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn, cũng nở nụ cười: “Trẻ con thích chơi cỏ và bùn lắm.”