Chương 7

Tô Mộc chuẩn bị đồ xong thì cũng nghe thấy tiếng xe máy, cô ra ngoài sau khi khóa cửa cẩn thận thì đi đến chỗ A Hành. Vì chút nữa đi tham quan Tô Mộc nghĩ sẽ phải đi bộ nhiều cho nên cô quyết định mặc một bộ đồ thể thao cộc tay thoải mái đi cùng một đôi giày thể thao, chỉ là một bộ đồ đơn giản nhưng cô mặc vào lại toát lên vẻ đẹp của một thiếu nữ trẻ trung tràn đầy sức sống. A Hành nhìn có chút ngây người, đến khi Tô Mộc vỗ vào người cậu mới hoàn hồn.

Lên thành phố, đầu tiên họ đến ga mua vé sau đó đi tham quan. Đến giờ cơm trưa, Tô Mộc tìm được một nhà hàng nổi tiếng tuy giá hơi đắt nhưng nghe nói đồ ăn ở đó rất ngon, cô cũng muốn mời A Hành một bữa dù sao cậu ấy cũng giúp đỡ cô trong suốt thời gian qua.

Trên bàn ăn, Tô Mộc và A Hành ngồi một bên đối diện là Hàn Phong và thư ký Hạo. Cô nghĩ trái đất đúng là hình cầu không ngờ họ có thể gặp lại nhau ở đây. Muốn biết chuyện gì xảy ra, chúng ta phải tua lại cách đây 30 phút, khi đó Tô Mộc cùng A Hành đi vào nhà hàng thì được thông báo là đã hết chỗ, bọn cô chỉ có thể tiếc nuối đi ra nhưng không ngờ lại gặp Hàn Phong cùng Hạo Khang đang đi vào. Tô Mộc muốn tránh nhưng lại bị Hạo Khang phát hiện, cô chỉ có thể căng da đầu đi lên chào hỏi: “ Thật trùng hợp, không ngờ lại có thể gặp ngài Hàn với thư ký Hạo ở đây”

Hạo Khang cũng nở nụ cười nói: “ Có dự án ở đây nên tôi với chủ tịch đến khảo sát. Còn cô Tô sao lại ở đây?”

“ Công việc mới của tôi cần đến đây để làm cho nên tôi đến đây để làm việc”

“ Vậy à, hai người ăn xong rồi sao?” - Vừa nói Hạo Khang cũng để ý A Hành bên cạnh

“ Không phải, chúng tôi đến muộn cho nên đã hết chỗ cho nên đang định sang chỗ khác”

Hạo Khang đang định gật đầu chào tạm biệt thì Hàn Phong bên cạnh lại nói: “ Tôi có đặt bàn trước, cô có muốn vào ăn cùng không?”

Tô Mộc sửng sốt không ngờ người nãy giờ không lên tiếng lại mời cô ở lại ăn cùng nhưng cô cũng biết địa vị mình ở đâu cho nên đã từ chối: “ Xin lỗi ngài Hàn, hôm nay tôi có đi cùng với bạn cho nên không tiện lắm, để dịp khác...”

Bên cạnh Hạo Khang vội vàng lên tiếng: “ Vậy chúng ta mời bạn cô Tô luôn, bây giờ đang giờ cao điểm đi quán khác sợ cũng hết chỗ”

Nghe vậy Tô Mộc có chút do dự, cô nhìn thư ký Hạo đang nở nụ cười hiền lành, bên cạnh Hàn Phong cũng không thấy anh phản đối, cô quyết định hỏi A Hành bên cạnh xin ý kiến: “ Anh Hành, anh có muốn ở lại không?”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Hỏi xong không thấy cậu trả lời, cô nghi hoặc nhìn sang nhìn thì thấy A Hành mặt trắng bệch, trán lại toát mồ hôi thì giật mình, cô giơ tay áp vào trán cậu hỏi: “ Anh Hành, anh bị sao vậy? Có phải bị cảm nắng rồi không?”

Bị Tô Mộc chạm vào A Hành mới lấy lại tinh thần, cậu cúi xuống thấy gương mặt lo lắng của cô thì mới bình tĩnh lại, nãy cậu bị ánh mắt của người đàn ông kia nhìn mà sợ hãi, đó là một ánh mắt rất kinh khủng, nhìn vào đó khiến cậu không thở được. A Hành nhìn lại thì lại chẳng thấy gì nữa, chẳng lẽ đó là ảo giác?

Tô Mộc thấy cậu ngẩn người thì gọi: “ Anh Hành!”

Bị họi A Hành thoát khỏi suy nghĩ trả lời: “ Xin lỗi em, Mộc Mộc. Nãy anh không tập trung, em hỏi gì vậy?”

Tô Mộc quan sát thấy cậu không sao thì hỏi lại: “ Họ muốn mời chúng ta ăn cùng họ, anh thấy sao?”

A Hành tất nhiên là từ chối, mãi mới có một buổi cậu và Tô Mộc có thời gian ở riêng với nhau cho nên cậu không muốn chia sẻ nó, đang lúc muốn trả lời thì cái áp lực đó lại đến, cái cảm giác đó giống như chỉ cần cậu từ chối thì sẽ chết vậy. A Hành không dám ngẩng đầu, cậu nuốt lại câu muốn nói và trả lời: “ Anh không có vấn đề gì”

Trả lời xong, xung quanh đã trở lại bình thường, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Tô Mộc có chút thất vọng, cô mong rằng A Hành sẽ từ chối, cô không muốn ăn cùng hai người này chút nào.

Trở lại với hiện tại, Tô Mộc nhìn hai người đối diện cô không biết nói gì nữa, vốn dĩ bọn họ cũng chẳng thân thiết gì. Cuối cùng vẫn là Hạo Khang phá vỡ bầu không khí này: “ Đúng rồi, vẫn chưa thấy cô Tô giới thiệu, anh đây là….”

“ Xin lỗi, tôi quên giới thiệu, đây là A Hành, là người bạn mới của tôi”- Tô Mộc cũng quay sang giới thiệu với A Hành: “ Anh Hành, đây là...”

Chết! Cô phải giới thiệu sao đây? Quan hệ của cô với họ có chút vi diệu.



Thấy khuôn mặt rối rắm của cô, Hạo Khang đang định giải vây cho cô thì người bên cạnh đã nói trước: “ Chúng tôi là bạn của cô Tô, rất vui được biết anh”

A Hành vội trả lời: “ Tôi cũng rất vui được gặp hai người”

Sau lần vừa rồi, A Hành đã phát hiện đó không phải là ảo giác của cậu mà cậu bị người đàn ông đó cảnh cáo. Tuy không biết thân phận của đối phương nhưng nhìn quần áo họ mặc cùng khí chất của họ thì cậu cũng biết không thể động vào họ. A Hành lại nhìn sang cô gái ở bên cạnh, từ phía cậu có thể nhìn thấy lông mi cong của cô gái khẽ chớp, chiếc mũi cao cùng bờ môi hồng khẽ mím, làn da của cô rất trắng lại còn ngược ánh sáng mặt trời khiến cho cả người cô giống như đang phát sáng.

A Hành có chút hoảng hốt, lúc này cậu mới phát hiện khoảng cách của hai người rất xa, cậu chỉ biết tên và biết cô đến đây để lấy cảm hứng viết truyện ngoài ra cậu không biết gì về cô cả. A Hành có chút cười khổ.

Còn Tô Mộc bên này thì không biết những suy nghĩ phức tạp của A Hành, cô bây giờ chỉ muốn nhanh kết thúc bữa ăn này thôi.

Không chỉ có Tô Mộc, bên kia tâm trạng của Hạo Khang cũng không bình tĩnh giống như vẻ mặt cậu, trong lòng cậu đang nổi bão. Ai mà nghĩ người chủ tịch lúc nào cũng chỉ biết đến công việc, một người lạnh lùng vô tình với cả con ruột của mình vậy mà lại rung động trước một cô gái nhỏ cơ chứ. Đúng vậy, là rung động, nếu ai hỏi vì sao Hạo Khang biết thì cậu sẽ đẩy chiếc kính của mình mà nghiêm túc trả lời là ‘cậu đoán’.

Theo kinh nghiệm 5 năm đi theo bên cạnh chủ tịch thì cậu có thể thấy chủ tịch đã có rất nhiều hành động không theo lẽ thường. Không nói đến mấy hành động kỳ lạ của mấy tháng trước chỉ nói bữa cơm này thôi là thấy rất đáng ngờ rồi.

Đâù tiên, là mời con gái người ta ăn cơm, lúc nghe vậy cậu suýt đã há hốc mồm tỏ vẻ kinh ngạc nhưng là một thư ký chuyên nghiệp cậu đã nhanh chóng kiềm soát được vẻ mặt của mình. Thử hỏi có mấy ai được chủ tịch mời ăn cơm mà đây lại là một cô gái bình thường, chưa kể bữa cơm này ban đầu là họ được thị trưởng ở đây mời đến bàn bạc chuyện làm ăn vậy mà lại bị chủ tịch hủy may mà cậu đã nhanh trí gọi điện cho người ta và sắp xếp buổi hẹn khác.

Thứ hai, là ánh mắt chủ tịch nhìn anh chàng bên cạnh cô Tô, giống như hận không thể xẻ thịt cậu ta vậy. Ánh mắt này Hạo Khang chỉ thấy chủ tịch dùng trên mấy lão cáo già trên thương trường mà thôi, còn anh chàng kia có gì đâu mà chủ tịch phải làm vậy cho nên chỉ một lý do hợp lý duy nhất là từ cô Tô mà thôi.

Nhưng mặc kệ trong lòng Hạo Khang nghĩ như thế nào thì ngài chủ tịch bên cạnh cậu ta vẫn không thể hiện gì.

Hi, lâu rồi không gặp mn. Tình hình là dạo này tui bận quá trời quá đất cho nên quên luôn bộ truyện này ????, hôm qua mới nhớ ra, cảm thấy bản thân vô trách nhiệm quá ????. Mọi người thông cảm nha và nhớ ủng hộ tui nha. Iu các bạn????