Chương 24: Quả nhiên không phải người thường

Cố Phán Hề nhìn kĩ thông tin của người thanh toán. Tên họ: Vương tiên sinh. Số điện thoại với địa chỉ nhận hàng đều lạ, không tìm được manh mối gì.

Cô đột nhiên nghĩ đến, không lẽ là Triệu Nhiên? Rốt cuộc người biết cô bán secondhand chỉ có anh ta.

Không đúng không đúng, quan hệ của hai người cũng không tốt. Hơn nữa trông Triệu Nhiên cũng không phải người nhàm chán rảnh rỗi như vậy. Làm gì có chuyện anh ta tốt bụng đi giúp cô.

Thôi, kệ người này là ai, giúp cô giải quyết một vấn đề phiền toái là được.

Cũng may còn có Đồ Đậu giúp đỡ, mấy chục đơn chuyển phát nhanh, đến giữa trưa đã được đóng gói gửi đi xong xuôi. Cố Phán Hề cảm thấy Đồ Đậu nhìn thì chất phác, nói chuyện cũng không nhiều, nhưng làm việc lại rất tỉ mỉ.

Quan trọng EQ cậu ta cao, nhìn thấy nhà chất đầy túi hàng hiệu, cũng không hỏi vì sao phải đóng gói gửi đi, cũng không hỏi muốn gửi cho ai.

Đúng là một hạt giống tốt.

Sau khi đem một cái túi cuối cùng gửi đi, Cố Phán Hề vui vẻ gửi cho đối phương một tin nhắn: Chào anh, tôi bên này giao hàng cho bên chuyển phát nhanh, đóng gói rất cẩn thận, trước khi ký nhận anh có thể mở ra kiểm tra một chút, nếu có vấn đề xin lập tức liên hệ cho tôi, cảm ơn.

Qua vài phút, bên đối phương hiện trạng thái đã xem, nhưng mà không có tin nhắn đáp lại.

Cô cũng hoàn toàn không để ý, bây giờ chỉ cần chờ đối phương ký tên nhận hàng thôi, cô lấy được số tiền này, có thể trả được một phần nợ. Người mua này sống cùng thành phố với cô, cô lại chọn gói giao hàng nhanh nhất, ước chừng tối nay là đến nơi.

Đáng thương thay Cố Phán Hề cô, ở thế giới ban đầu cầm số tiền lương ít ỏi của vai quần chúng, chưa bao giờ dám thiếu tiền ai, không ngờ xuyên vào người cô nữ minh tinh này, ngày nào cũng phải nghĩ cách trả nợ.

Chuyện gì diễn ra vậy nè trời!

“12 giờ rồi, đi, tôi mời cậu bữa cơm, xem như cảm ơn cậu hôm nay đã giúp đỡ tôi.”

Bận từ buổi sáng tới bây giờ, cô đã đói bụng từ lâu.

Đồ Đậu vốn định từ chối, nhưng hắn thật sự cảm thấy Cố Phán Hề đã thay đổi, trở nên thân thiết hơn so với trước kia rất nhiều, hơn nữa buổi sáng cô còn ra mặt giúp hắn ở văn phòng chị Trương, trong lòng hắn thật sự cảm kích.

Nghĩ như vậy, hắn cũng không từ chối.

Cố Phán Hề tuỳ ý tìm một quán ăn gần đây, chuẩn bị ngồi xuống gọi món. Đồ Đậu ngược lại khá thận trọng, bảo cô chọn một gian phòng ăn riêng tư. Chuyện tương tự như bị chụp lén lần trước xong bị lên hot search tốt nhất không cần xuất hiện lần thứ hai.

Hai người gọi món xong, Đồ Đậu hỏi: “Cô Cố, sau này cô có tính toán gì không?”

Cô sắp phải chấm dứt hợp đồng, hắn chỉ là một viên chức nhỏ trong Thiên Ngu nhưng vẫn nghe được một ít tiếng gió.

“Cậu cũng biết tôi sắp hết hợp đồng rồi đi.” Cố Phán Hề uống hớp nước, nói: “Bây giờ Thiên Ngu không tính toán ký hợp đồng với tôi nữa, tạm thời cũng không có công ty nào liên hệ với tôi.”

Nói thật ra, trong đầu cô luôn tràn ngập ý chí chiến đấu, nhưng vào giờ phút này cô cũng mờ mịt không biết phải làm sao.

Không bột đố gột nên hồ, uổng cho cô có một trái tim muốn trở mình, nhưng lại không có tài nguyên, cũng ngược quá đi.

Trong khoảng thời gian ngắn Đồ Đậu cũng không biết nói cái gì để an ủi cô.

Cố Phán Hề đột nhiên hỏi hắn: “Đồ Đậu, nếu như sau này tôi vẫn có thể làm người nổi tiếng, cậu có đồng ý tiếp tục làm trợ lý cho tôi không?”

Cô mới đến thế giới xa lạ này, người mà cô quen biết cũng không nhiều lắm, người có thể tin được lại càng thiếu, hơn nữa trước kia nguyên chủ cũng làm mất lòng rất nhiều người, gần như chẳng có bạn bè. Đồ Đậu làm trợ lý, tận chức tận trách, làm người cũng an phận. Cố Phán Hề tin tưởng hắn.

Chỉ là nghĩ tới nguyên chủ trước kia tính cách rất ác liệt, phỏng chừng Đồ Đậu đi theo cô ấy khoảng thời gian đó phải chịu không ít khổ, không biết bây giờ hắn còn chịu theo cô hay không.

“Tôi không có vấn đề gì.” Đồ Đậu gật gật đầu, nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Cố Phán Hề, hắn liền ngượng ngùng giải thích: “Cô vừa mới giúp tôi, tôi sẽ luôn nhớ kỹ.”

Nhìn bộ dáng trung thực lại có chút khờ khạo của Đồ Đậu, Cố Phán Hề cảm động sắp khóc, đúng là một đứa bé ngoan!

Khó trách vẫn luôn chịu thương chịu khó đi theo nguyên chủ, không oán hận không từ chức, quả nhiên không phải người thường.