Chương 26: Trong văn phòng

Người tới đúng là Giang Duyên, hắn với Triệu Nhiên hồi cao trung cùng ở trong một đội bóng rổ, tới nước Mỹ cũng học cùng một trường đại học, hai nhà lại là thế giao, quan hệ rất tốt, lần này sau khi về nước, người anh em đầu tiên hắn đi gặp chính là Triệu Nhiên.

“Xem ra cần phải tăng mạnh hệ thống an ninh của công ty, thế mà để cậu vào được.” Triệu Nhiên tuy nói như thế, nhưng vẫn không nhịn được cười.

Giang Duyên tuỳ ý ngồi phịch xuống sô pha, thảnh thơi mở miệng nói: “Cũng may đυ.ng phải trợ lý Vương ở dưới lầu, nên tôi mới lên được đây.”’

“Cậu không phải đang vội vàng tìm nữ chính cho bộ phim điện ảnh mới của cậu sao? Nhàn nhã như vậy là đã tìm được rồi à?”

“Aiz! Cậu vừa nói tôi lại nhớ ra! Buổi sáng hôm nay đích xác là tôi có nhìn trúng một người, lại còn là một nữ nghệ sĩ trong Thiên Ngu cậu mới thu mua. Oa, cậu không biết đâu, cô gái kia nhìn dáng người gầy gầy, nhưng mà lại biết võ, những cô gái khác đánh nhau đơn giản chính là kéo tóc, bạt tai, còn cô ấy lại tung vài chiêu sạch sẽ lưu loát, nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy, còn không biết Thiên Ngu lại có một bảo bối như thế.”

Giang Duyên nhớ tới một màn mình nhìn thấy lúc sáng không nhịn được lại bắt đầu kích động, nói đến khoa tay múa chân, rất là vui vẻ.

“Triệu Nhiên, tôi nói với cậu này, tôi đã kêu cô ấy ngày mai tới thử kính, nếu mà qua, cậu cũng không thể không giữ cho tôi!” Giang Duyên nói xong, lại không khỏi tự mình lẩm nhẩm: “Tôi xem cô ấy hẳn là không thành vấn đề.”

“Ai thế? Cư nhiên có thể lọt vào mắt tên điên như cậu?” Triệu Nhiên thấy thế cũng có chút kinh ngạc, tính tình Giang Duyên hắn rất rõ, chỉ có hai chữ, bắt bẻ! Từ khi cậu ta về nước tới nay đều dồn tâm huyết vào bộ điện ảnh này, đã thử kính bao nhiêu nữ diễn viên, mà cũng chưa nhìn trúng ai, thế nên mới kéo dài mãi tới hiện tại.

“Thật sự không phải tôi bắt bẻ! Cậu không thấy được những nữ diễn viên đó, không có một ai phù hợp với yêu cầu đối với nữ chính.” Giang Duyên không nhịn được lắc đầu, “Không phải không đủ xinh đẹp, cũng không phải không có kỹ thuật diễn, chỉ là họ không có loại khí chất tôi muốn.”

“Khí chất gì?” Càng nói càng mơ hồ.

Giang Duyên phất tay, “Tôi không nói vấn đề này với nhà tư bản lòng dạ hiểm độc như cậu, nói cậu cũng không hiểu. Chờ ngày phim của tôi chiếu, tôi tặng cậu một vé, đến lúc đó cậu tự đi xem sẽ biết.”

Vẻ mặt Triệu Nhiên đầy vạch đen, chỉ tặng mỗi cái vé, keo kiệt như thế mà còn nói hắn là nhà tư bản hiểm độc.

Như là nhận ra vẻ mặt không đẹp lắm của Triệu Nhiên, Giang Duyên tiếp tục bổ đao: “Tôi cũng không phải là keo kiệt! Cậu nhìn cậu xem, cả ngày độc lai độc vãng, cũng không có bạn gái, từ nhỏ đến lớn không theo đuổi cô gái nào, đưa cho cậu hai vé cũng là lãng phí.”

Nói xong lại nghĩ tới cái gì, vẻ mặt hắn lập tức đổi thành biểu cảm hóng chuyện, “Đúng rồi, nữ nghệ sĩ tôi nhìn trúng chính là người hay truyền tai tiếng với cậu đó, hình như tên… Cố Phán Hề! Đúng, chính là tên này! Hai người không lẽ thật sự có cái gì? Thế tôi tặng hai vé, đến lúc đó mang cô ấy theo.”

Buổi sáng Giang Duyên nghe người ta nói cô gái này có rất nhiều lịch sử đen, tò mò hắn mới lên mạng search, điểm đen đúng là không ít, tin tức tình ái cũng rất nhiều.

“Cậu xác định là cô ấy sao?” Triệu Nhiên nhíu mày, Cố Phán Hề có bao nhiêu bản lĩnh hắn còn không biết sao? Nào có lợi hại như Giang Duyên nói.

“Không sai. Buổi sáng cô ấy bênh vực trợ lý của mình, dạy cho một nữ nghệ sĩ khác của Thiên Ngu một bài học. Aiz, cậu đừng nói, cô ấy còn rất có tinh thần nữ hiệp đấy chứ, rất phù hợp với thiết lập nhân vật, tôi thấy cô ấy khá tốt, cũng không giống như trên mạng nói, sao một cô gái như vậy lại lắm người ghét thế nhỉ?” Giang Duyên cảm thấy không thể tin được.

Giang Duyên càng nói càng hăng hái, kể sinh động như thật trò khôi hài sáng nay diễn ra như thế nào, Triệu Nhiên căn bản không chú ý nghe, hắn bỗng nhiên nghĩ đến bản thân lần đầu tiên gặp Cố Phán Hề.

Khi đó hắn mới tám tuổi, cha mẹ đều ở nước ngoài, trong nhà chủ yếu là Dương Tố Lan chăm sóc hắn, có một ngày Dương Tố Lan dẫn theo con gái mình tới chơi với Triệu Nhiên, khi đó cô ấy vẫn là một cô bé nhút nhát sợ sệt, luôn nắm chặt góc áo Dương Tố Lan, trốn tránh phía sau lưng bà không dám nói chuyện với Triệu Nhiên.

Sau khi được Triệu Nhiên cho một viên kẹo, cô bé mới mỉm cười.