Chương 25

Editor: TulaBachu1316

Thanh niên này nhìn xem ra cũng tầm 17 18 tuổi, mặt vuông chữ điền, ngũ quan ngay ngắn, cũng xem như là chàng trai tuấn tú.

Anh mặc áo màu xanh quân đội, quần xanh lam, đi đôi giày giải phóng, là cách ăn mặc thường thấy của học sinh thời bấy giờ.

Ngoài ra, trên cổ anh còn quàng một chiếc khăn màu xám nhạt, khiến cho cả người toát ra vẻ nho nhã lại khí chất.

Đối phương cũng liếc nhìn đánh giá chiếc áo khoác hoa nhí màu vàng nhạt và hai bím tóc to đen nhánh của Tạ Bạch Lộ, lại nói một tiếng cảm ơn rồi xoay người rời đi.

“Bạch Lộ, đi, chúng ta đi bắt xe!” Phạm Bảo Mộc hút thuốc xong tìm được Tạ Bạch Lộ, đưa cô đi bắt xe buýt.

Cũng vừa khéo, ở trạm xe buýt Tạ Bạch Lộ lại nhìn thấy thanh niên lúc nãy làm rớt thẻ học sinh, hơn nữa đối phương còn là người quen của Phạm Bảo Mộc.



“Đây không phải là con út nhà lão Đường sao? Sao cháu cũng ở đây bắt xe?” Phạm Bảo Mộc trực tiếp ngồi xuống bên cạnh thanh niên, bởi vì là hàng sau cùng, cho nên Tạ Bạch Lộ cũng ngồi xuống.

Thanh niên khẽ cười, lộ ra hàm răng trắng, nhìn càng đẹp trai hơn: “Chú Phạm, cháu vừa từ nhà bà ngoại về, chú cũng về nhà sao?”

Phạm Bảo Mộc nói: “Đúng vậy, chú về thăm chị gái chú, tiện đón cháu gái ngoại lên thành phố chơi vài ngày. À, đây là cháu gái Tạ Bạch Lộ của chú. Bạch Lộ à, đây là Đường Tự Lập, cháu trai xưởng trưởng của chúng ta, cậu ấy lớn hơn cháu 2 tuổi, đang học cấp 3. Nhà bà ngoại cậu ấy cũng ở huyện Thanh Sơn chúng ta, là đồng hương với chúng ta đó!”

Tạ Bạch Lộ lập tức ngồi thẳng người, biểu cảm có chút cứng ngắc, người này chính là Đường Tự Lập…

Vài năm sau này, chàng thanh niên bình thường này trở thành người giàu có nhất cả nước, hơn nữa anh còn là họ hàng của nữ chính Mạnh Lam, La Vĩnh Thanh dựa vào sự dìu dắt của anh cũng trở thành một doanh nhân có tiếng tăm, anh ta thậm chí còn nhúng tay vào chuyện khiến Tạ Bạch Lộ trở nên điên loạn.

Đường Tự Lập ngồi cách Phạm Bảo Mộc liếc nhìn Tạ Bạch Lộ, ánh mắt ôn hòa, anh nói: “Vừa nãy có gặp qua, cháu làm rơi thẻ học sinh, là cháu gái của chú Phạm giúp cháu nhặt được.”

“Vậy sao?” Phạm Bảo Mộc cười đặc biệt sáng lạn, “Sao lại trùng hợp như vậy? Tiểu Đường, chú nói với cháu, may mắn là cháu gặp được Bạch Lộ nhà chúng ta, Bạch Lộ nhà chúng ta là người rất nhiệt tình, lần này cùng chú lên thành phố, rất nhiều người tìm nó nhờ đem đồ, nó đều đồng ý, không chút nào cảm thấy phiền phức. Bạch Lộ nhà chúng ta còn nấu ăn rất ngon, hai ngày tới nếu cháu có thời gian, có thể đến nhà chú chơi, nếm thử tay nghề nấu nướng của nó. Chú nói với cháu, nó làm món cá kho, còn ngon hơn so với nhà hàng quốc doanh!”