Chương 3

Editor: Tulabachu1316

Tên của 4 anh em bọn họ không có ý nghĩa kỹ thuật gì cả, bởi vì anh cả sinh ra vào ngày lập đông, liền gọi là Tạ Lập Đông.

Hai vợ chồng Phạm Vân Hà cũng chỉ học hành vài năm, mấy đứa con sinh về sau liền dựa theo tiết khí cách ngày sinh ra gần nhất để đặt tên, nhưng Tạ Bạch Lộ vẫn là sinh ra vào ngày Bạch Lộ (nắng nhạt), cũng là khá trùng hợp.

Phạm Vân Hà khóc đủ rồi, lại kêu bác sĩ đến kiểm tra cho Tạ Bạch Lộ, bác sĩ nói Tạ Bạch Lộ đã không sao rồi, chỉ là mất máu quá nhiều, phải tĩnh dưỡng cho tốt.

“Thư ký Thôi, anh nghe thấy rồi chứ? Bác sĩ nói Bạch Lộ của nhà chúng tôi lần này bị thương nghiêm trọng!” Phạm Vân Hà chống nạnh, nói lý lẽ: “Thư ký Thôi, anh nói xem chuyện này giải quyết thế nào? Tên họ La đó phải cho gia đình chúng tôi lời giải thích!”

Tạ Bạch Lộ quay đầu nhìn qua bên kia, mới nhìn thấy thư ký Thôi Đại Hoa của công xã Hồng Tinh cũng đứng trong căn phòng bệnh 6 người này, bên cạnh ông ta còn có một thanh niên trẻ tuổi, gương mặt tuấn tú, nước da không rám nắng như người nhà quê, đường nét thanh tú, dáng người mảnh khảnh, là một thanh niên rất đẹp trai.



Đây vốn dĩ là chàng trai mà Tạ Bạch Lộ thích, cũng là nam chính La Vĩnh Thanh trong cuốn niên đại văn này.

Đúng vậy, Tạ Bạch Lộ mặc dù trọng sinh, nhưng cô trọng sinh lại không phải thế giới hiện thực, mà là một quyển niên đại văn cô đã từng đọc qua tên là “Cô vợ nhỏ thập niên 70”, hơn nữa thân thể mà Tạ Bạch Lộ chiếm giữ này là một nữ phụ phản diện (nữ phụ pháo hôi)

Cô bởi vì kiên quyết dây dưa với nam chính La Vĩnh Thanh, còn dùng không ít thủ đoạn tìm đến cái chết, cuối cùng bị nữ chính Mạnh Lam làm cho phát điên, là Phạm Vân Hà mỗi ngày dùng dây buộc cô lại, vẫn luôn chăm sóc đến cùng.

Cũng may, hệ thống đã nói qua, Tạ Bạch Lộ không cần phải đi theo cốt truyện, bởi vì cô là một nữ phụ không quan trọng, cũng sẽ không ảnh hưởng hay làm lay động tuyến tình cảm của nam chính và nữ chính, cho nên Tạ Bạch Lộ hiện tại việc đầu tiên cần làm chính là tránh tiếp xúc nhiều với nam chính và nữ chính.

Thôi Đại Hoa nhìn La Vĩnh Thanh, nói: “Bạch Lộ lần này bị thương không nhẹ, tiểu La, cậu nói sao đây?”

Đôi mắt thon dài của La Vĩnh Thanh hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, anh ta nói với giọng điệu không tốt lắm: “Thư ký Thôi, là Tạ Bạch Lộ từ mình muốn đến đưa bánh sủi cảo cho tôi, không phải tôi kêu cô ta. Ông có thể đi hỏi những người khác ở điểm trí thức của chúng tôi, bọn họ đều có thể làm chứng cho tôi, Tạ Bạch Lộ hôm qua sau khi bưng sủi cảo đến, tôi đã lịch sự mời cô ta về rồi. Cô ta là lúc tự đi về đã bị rơi xuống hố, có liên can gì đến chúng tôi?”