Chương 37

Editor: TulaBachu1316

Đặc biệt là món cá kho mà Tạ Bạch Lộ làm, được tất cả mọi người yêu thích.

“Tiểu Đường, chú nói không sai chứ? Bạch Lộ nhà chúng ta có phải là rất giỏi không?” Phạm Bảo Mộc uống rượu, liền nói nhiều hơn, ông ấy vỗ vai Đường Tự Lập, nói to: “Chú nói với cháu, Bạch Lộ nhà chúng ta còn rất tiến bộ, nó ấy à, nó còn muốn học tiếp cấp 3! Bạch Lộ nhà chúng ta thật tốt bao nhiêu, nó cũng không dễ dàng gì! Cha nó hi sinh lúc nó còn chưa sinh ra, đến di cốt cũng chưa đem về, chôn ở biển Q! Cha nó nếu còn sống đến bây giờ, chí ít cũng phải là cấp đoàn trở lên.”

Đường Lập Nghiệp vẫn là không say chút nào, anh chầm chậm nhìn Tạ Bạch Lộ ngồi đối diện, nhẹ nhàng nói: “Thực sự là không dễ dàng.”

Ăn cơm xong, bên ngoài trời đã tối, Phạm Bảo Mộc đi xe đạp về, muốn đưa Đường Tự Lập về.

Phùng Bảo Trân kéo Tạ Bạch Lộ ra sân tiễn bọn họ, còn cười nói: “Tiểu Đường, đến chơi nhiều hơn nhé.”

Đường Tự Lập cười nhìn nhìn Tạ Bạch Lộ, gật đầu nói: “Cháu sẽ đến.”

Phùng Bảo Trân rất vui vẻ, bà ấy đẩy đẩy Tạ Bạch Lộ nói: “Đứng ngây ra đó làm gì? Mau nói câu với tiểu Đường đi.”

“Bạn học Đường, tiếp đón không chu đáo, xin thông cảm.” lời Tạ Bạch Lộ nói đặc biệt nghiêm túc.

Phùng Bảo Trân bất đắc dĩ cười: “Bạch Lộ nhà chúng ta tuổi còn nhỏ, đơn thuần.”



Đường Tự Lập thoải mái hào phóng nói: “Tiểu Tạ, ngày mai 11 giờ, đừng quên nhé.”

Chuyện mượn sách thì sao mà quên được?Tạ Bạch Lộ lập tức mặt tươi cười: “Sẽ không quên đâu, tôi sẽ đến đúng giờ.”

Đợi Đường Tự Lập và Phạm Bảo Mộc đi xa rồi, Phùng Bảo Trân mới kéo Tạ Bạch Lộ vào nhà, vội không ngừng truy hỏi: “Bạch Lộ, hai người còn hẹn ngày mai gặp mặt sao? Đi đâu vậy? Đi xem phim sao?”

Thời buổi này, thanh niên nam nữ ở thành phố, khi hẹn hò đều thịnh hành đi xem phim và dạo công viên, cho nên Phùng Bảo Trân mới hỏi như vậy.

“Không phải, là anh ấy cho cháu mượn sách.” Tạ Bạch Lộ nói.

“Vậy thì cháu sẽ đến nhà cậu ấy?” Phùng Bảo Trân kinh ngạc.

“Đúng vậy.”

Phùng Bảo Trân hít sâu một hơi, nắm lấy hai tay của Tạ Bạch Lộ, dùng lực nói: “Cháu yên tâm, mợ tối nay sẽ may xong quần áo cho cháu, ngày mai đảm bảo cháu sẽ không bị mất mặt!”

“Hả? Không cần chứ, thức cả đêm thì mắt cũng không chịu nổi đâu.” Tạ Bạch Lộ nói, “Cháu chỉ là đi mượn sách thôi, mặc đồ bình thường như trên người cháu là khá ổn rồi.”

“Không được! Nhất định phải mặt áo mới, để lưu lại ấn tượng tốt với người nhà của tiểu Đường!” Phùng Bảo Trân kiên quyết nói: “Quần áo cứ giao cho mợ, cháu mau vào tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.”