Chương 41

Editor: TulaBachu1316

“Sao có thể quên chứ? Đó là món cá ngon nhất mà tôi từng được ăn.” Đường Tự Lập tự trong đáy lòng khen ngợi.

Tạ Bạch Lộ cởϊ áσ mới và cả áo khoác bông ra, xắn tay áo lên rồi đi vào bếp: “Tôi làm chút đồ ăn đơn giản thôi, sau đó mau đem qua cho Tiểu Thạch Đầu, trẻ con không thể bị đói được.”

“Được.” Đường Tự Lập mặt ôn nhu đi theo qua, ánh mắt dừng trên cánh tay nhỏ trắng mịn của Tạ Bạch Lộ, ngây người một chút, liền nhanh chóng rời ánh mắt đi.

Thực ra Tạ Bạch Lộ càng muốn đi nhà ăn ăn cơm hơn, đã đến nhà người khác còn vào bếp, vất vả bao nhiêu!

Nhưng cô phát hiện có rau xanh, nấm hương ở bếp nhà họ Đường, vì nhiệm vụ của bản thân, chỉ có thể làm một con ong chăm chỉ.

Cho nên nói trọng sinh không hề dễ dàng, vì để tồn tại, chỉ có thể bị hệ thống “Áp bức.”

Nhà họ Đường dùng bếp than, tương đối lớn, tương đối mới, Đường Tự Lập xách bếp than ra, cho viên than mới vào, đợi lửa nhóm lên được rồi, mới xách vào lại.

Tạ Bạch Lộ đã rửa rau xong, chuẩn bị cơ bản xong, cô cười nói: “Thì ra anh còn biết làm mấy chuyện này, dưới quê chúng tôi dùng bếp đất, tôi không biết nhóm bếp than.”

Đường Tự Lập vừa rửa tay vừa nói: “Buổi trưa chúng ta ăn gì?”

Tạ Bạch Lộ nói: “Tôi sợ thằng bé đói quá, làm ít mì sợi đi, cái này làm nhanh.”

“Được, vậy tôi giúp cô một tay.”



“Không cần, cái này đơn giản, một lát là xong thôi.”

Tạ Bạch Lộ xào nõn bắp cải và nấm hương, sau đó đánh liền lúc 3 cái trứng gà, dùng dầu xào qua rồi mới bắt đầu đổi một cái nồi nhôm để nấu nước.

“Bạn học Đường.” Tạ Bạch Lộ đột nhiên nói.

“Vâng.”

“Tôi thấy sân nhà các anh tường không cao, anh có thể trèo qua, ôm thằng bé rồi đưa cho tôi.” Tạ Bạch Lộ nói, “Mì nước rất nóng, đứa trẻ nhỏ như vậy tự mình ăn liệu có chút không yên tâm không?”

Đường Tự Lập xoa xoa tay, rõ ràng rất hưng phấn: “Nói không sai, đi! Chúng ta đi trèo tường!”

Tạ Bạch Lộ liền cười hi hi đi theo sau, Tiểu Thạch Đầu vẫn ngồi trong sân ăn bánh quy, thấy Đường Tự Lập trèo tường qua, cậu bé nhảy cẫng lên vui sướиɠ kêu: “Anh!”

“Đi, qua nhà anh ăn cơm.” Đường Tự Lập cười rồi ôm Tiểu Thạch Đầu lên, đi ra chỗ tường thấp nhất truyền cậu bé qua, Tạ Bạch Lộ dẫm lên mấy viên gạch xếp chồng lên nhau đón lấy cậu bé.

Lúc nãy thấy Tiểu Thạch Đầu mặc quần áo nhìn tròn vo, nhưng ôm trong tay mới phát hiện đứa nhỏ gầy gò đến đáng thương, còn không bằng Tạ Tiểu Quân nhà bọn họ.

Đôi bàn tay nhỏ bé không ít vết nứt nẻ, vừa đỏ vừa sưng, khuông mặt nhỏ sớm đã nứt nẻ, miệng nhỏ cũng khô nứt hết cả.

Tạ Bạch Lộ là đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện, còn chưa nhìn thấy tình huống này bao giờ, lập tức mắt liền đỏ hoe.