Chương 1

Hạ Tiên Châu, Thiên Tinh Lậu.

Hôm nay, gia chủ Ngọc gia ra ở riêng - Ngọc Long Dao mở tiệc lớn tại phủ đệ, khách khứa ra vào tấp nập.

Cung điện thủy tinh, thảm gấm hoa trải đất, tiếng đàn sáo du dương.

Mọi người nâng chén chúc rượu, vô cùng vui vẻ hòa thuận.

...

Có lẽ ta đã điên rồi.

Nhìn thiếu nữ trong gương, Kim Tiện Ngư ngẩn người nghĩ.

Dù sao bị giam cầm mấy trăm năm, ai mà chẳng điên, không điên mới lạ.

Chuyện là như thế này.

Tối hôm đó, Ngọc gia mở tiệc lớn, giữa chừng Động Chân Tử Tạ Phù Nguy cảm thấy hơi mệt nên cáo lui trước, là nữ chủ nhân, nàng cũng theo đó rời đi.

Mới tiễn Tạ Phù Nguy vào phòng nghỉ ngơi, khi nàng trở về phòng ngủ của mình, đặt mông xuống trước bàn trang điểm, trong đầu bỗng chốc tràn vào một đoạn ký ức không thuộc về mình.

Nói là không thuộc về nàng cũng không chính xác lắm.

Nói chính xác hơn, đoạn ký ức này thuộc về nàng của tương lai.

Nàng nhìn thấy tương lai của mình.

Trong tương lai, nàng bị phu quân hiện tại có vẻ vô cùng ưu tú "Ngọc Long Dao" giam cầm suốt mấy trăm năm.

Đương nhiên, đây không phải kiểu chơi giam cầm trong phòng tối đầy xấu hổ của tiểu thuyết ngôn tình. Mà là giam cầm thật sự, loại giam cầm không thấy ánh mặt trời.

Trong căn phòng tối om, mỗi ngày nàng chỉ có thể tự nói chuyện với chính mình. Cứ như vậy, nàng đã bị ép điên thành công.

Mà Kim Tiện Ngư có thêm đoạn ký ức, có thêm cảm xúc này, giờ phút này nàng cũng cảm thấy mình như phát điên rồi.

Về phần vị phu quân hiện tại dường như không chê vào đâu được, tại sao lại giam cầm nàng…

Ký ức tương lai sâu đậm nói cho nàng biết, hắn ta cong.

Cái quái gi vậy!!

Kim Tiện Ngư yên lặng túm một nắm tóc của mình, tự nhủ phải bình tĩnh.

Phu quân của nàng kỳ thực vẫn luôn thầm mến đại sát khí nổi tiếng khắp giới tu chân kia, Tạ Phù Nguy!

Phu quân của nàng thực ra là trùm phản diện, cả đời làm nhiều chuyện ác, duy chỉ có Tạ Phù Nguy là bạch nguyệt quang không thể chạm tới.

Má ơi!!

Toàn thân Kim Ngư Ngư run lên, cảm giác một cỗ tư vị khó tả xông thẳng lên trời, nàng nổi hết da gà, khóe miệng giật giật, nàng lại túm thêm một nắm tóc của mình.

Còn Kim Tiện Ngư?

Chỉ là một người vợ đồng tính kiêm nữ phụ ác độc.

Sau khi phát hiện ra phu quân của mình là người đồng tính, nàng của tương lai đã quyết đoán ra tay với Tạ Phù Nguy, tóm lại là đủ loại ngược đãi phải che.

Cứ như vậy, không nằm ngoài dự đoán, nàng bị phu quân của mình là Ngọc Long Dao bắt được, lấy gậy ông đập lưng ông, sau khi bị đủ loại ngược đãi cần che, Ngọc Long Dao ném nàng vào căn phòng tối giam cầm.

Điều này cũng không phải vì hắn không nỡ gϊếŧ nàng, mà bởi vì hắn còn cần đến nàng, sau khi giá trị lợi dụng của nàng hoàn toàn biến mất, Ngọc Long Dao không chút do dự lôi nàng ra khỏi căn phòng tối, một đao kết liễu.

...

Khỉ thật!!

Sắp xếp xong đoạn ký ức dư thừa này, nhìn mấy sợi tóc bị giật xuống trên bàn, Kim Tiện Ngư nghẹn lời.

May mà từ khi xuyên vào thế giới này, trở thành một tu sĩ, nàng không còn phải lo lắng về việc bị hói đầu nữa.

Vấn đề hiện tại là, bây giờ nàng phải làm sao?

Nàng kỳ thực rất thích Ngọc Long Dao.

Nói đến đây lại phải kể từ mấy trăm năm trước, đó là ngày đầu tiên nàng xuyên vào dị giới này.

Sáng sớm, nàng vội vàng ôm sách chuyên ngành đến căng tin mua một cái bánh bao rồi chạy như bay về phía giảng đường.

Có lẽ là chạy quá vội, nàng bị bạn học đi xe đạp va phải, ngã một cái rồi ngã vào dị giới xa lạ này, đúng lúc ngã trước kiệu của Ngọc Long Dao.

Lúc đó, nàng mới mười chín tuổi, ôm cuốn "Giải tích", ngây ngốc như con nai vàng ngơ ngác.

Không vì gì cả, chủ yếu là bởi vì Ngọc Long Dao xuất hiện quá mức phô trương.

Đúng như là "cầu vồng làm áo gió làm ngựa, chàng như mây trôi xuống nhân gian".

"Tập Tiên Lục" có ghi chép rằng tiên nhân "người có địa vị cao thì cưỡi loan, tiếp đến là kỳ lân, sau đó là long phụng hạc". Trước kia khi đọc "Mộng Du Thiên Mẫu Ngâm Lưu Biệt", Kim Tiện Ngư còn cảm thấy quá mức khoa trương, bây giờ nghĩ lại, Lý Bạch quả nhiên không nói ngoa.

Trước mặt là làn khói tím mù mịt, tiếng nhạc du dương, tiên nhân tay cầm hoa sen, y phục tung bay, chân đạp vào hư không, cưỡi bạch hổ đi cùng chim văn, tiên khí phiêu dật lại mang theo vẻ đẹp hoang dã.

Nàng ngã mạnh đến mức bị tím bầm một mảng, còn lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.

Vì vậy, chiếc kiệu dừng lại trước mặt nàng, một bàn tay trắng nõn thon dài vén rèm kiệu lên.

"Sao vậy? Sao lại dừng lại?" Một giọng nói thong thả, dường như pha chút ý cười vang lên.

Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Ngọc Long Dao.

Kim Tiện Ngư nín thở.

Lớn đến chừng này, nàng chưa từng thấy người nào đẹp như vậy, còn đẹp hơn bất kỳ minh tinh điện ảnh truyền hình nào.

Làn da trắng nõn không tỳ vết. Đôi mắt đen láy, màu sắc không trầm, ngược lại giống như ngọc lưu ly, lúc chuyển động ánh lên vẻ sáng trong thuần khiết.

Đường cong môi đặc biệt đẹp mắt, hơi nhếch lên. Khi cười rộ lên, thậm chí còn có chút ngây thơ, hiền lành lịch sự, nhưng lại giống như nắm chắc mọi thứ trong tay, thong dong tự tại.

So với khí chất khó nắm bắt này của hắn, dung mạo lại có vẻ lép vế.

Không chỉ Ngọc Long Dao, ngay cả người hầu bên cạnh hầu hạ cũng vậy, nam thì tuấn tú bất phàm, nữ thì như ngọc bội quý, dải lụa tung bay, đều là tuyệt sắc giai nhân.

Lúc đó, trong đầu Kim Tiện Ngư lóe lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng chủ yếu nhất chính là: Nàng xuyên rồi, hình như xuyên vào một thế giới tiên hiệp tu chân đầy nguy hiểm nào đó, nàng phải bám chắc lấy người trước mặt, bằng không đến lúc đó nàng chỉ là một phàm nhân yếu đuối thì chết như thế nào cũng không biết.

Trong lòng Kim Tiện Ngư đầy lo lắng, nàng vốn đã chuẩn bị tinh thần bị nam nhân này từ chối, nào ngờ Ngọc Long Dao lại dễ gần ngoài ý muốn, hắn đã thu nhận nàng.

Đầu óc nàng nóng lên, nhất thời miệng lưỡi vụng về, bày tỏ nguyện ý làm thị nữ hầu hạ bên cạnh hắn.

Từ đó về sau, tuy rằng nàng lấy thân phận thị nữ hầu hạ, nhưng Ngọc Long Dao chưa từng hà khắc với nàng. Nàng có thể mơ hồ nhận ra thân phận của mình đặc biệt, giống như là đồ đệ kiêm thuộc hạ thân cận, lại có chút khác biệt với nha hoàn trong phủ. Mọi người đều coi nàng như một nửa chủ tử.

Ngọc Long Dao rất tốt với nàng, nàng là do chính tay hắn nuôi dưỡng, công pháp học được đều là do hắn tự mình truyền dạy.

Những thứ nữ tu khác đều thích như pháp khí, pháp y, đan dược giữ gìn nhan sắc, hắn cũng chưa từng để nàng thiếu thứ gì.

Dung mạo ban đầu của Kim Tiện Ngư có thể được coi là tiểu mỹ nhân thanh tú xinh đẹp, nhưng trong đám tu sĩ này chỉ đủ để gọi là "bình thường".

Khi đan dược được đưa vào, kết hợp với ngày ngày rèn luyện, da nàng càng trắng, khí sắc càng tốt, môi càng đỏ, tóc càng đen.

Nhìn vào gương, Kim Tiện Ngư kinh ngạc phát hiện ra những viên đan dược này thậm chí còn có tác dụng mọc tóc, tăng độ dày cho phần đỉnh đầu!

"..." Nàng coi như đã hiểu vì sao những tu sĩ này đều đẹp hơn người thường.

Tóm lại, dưới sự trợ giúp của đan dược, nàng đã thành công trở thành phiên bản cao cấp hơn của của chính mình, nhan sắc ngày càng có xu hướng phát triển theo hướng động lòng người hơn.

Nàng dần dần nhận ra thông tin này từ trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người khi nhìn thấy nàng.

Nàng đã trở thành một tuyệt thế đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, phiên bản đỉnh cao hơn của Kim Tiện Ngư.

Thật ra Kim Tiện Ngư có chút buồn bực.

Không có sức mạnh và quyền thế làm chỗ dựa, sắc đẹp chính là một loại phiền phức. Dù sao thì kết cục của tứ đại mỹ nhân thời cổ đại đều không được tốt đẹp cho lắm.

Ngọc Long Dao vẫn đối xử với nàng như thường, không thấy có gì khác lạ.

Trăm năm qua, nàng là người đi theo Ngọc Long Dao lâu nhất, cũng là người hiểu rõ hắn nhất. Nhưng Kim Tiện Ngư vẫn luôn cảm thấy mình không nhìn thấu hắn.

Nàng giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, càng tìm hiểu càng lún sâu.

Nàng chủ động theo đuổi Ngọc Long Dao, theo đuổi cả trăm năm, cuối cùng là Ngọc Long Dao chủ động mở miệng cầu hôn.

Không có cảnh tượng lãng mạn gì cả, chỉ là vào một ngày nào đó hắn đột nhiên tò mò thành thân là cảm giác gì rồi ngước mắt lên, mỉm cười hỏi nàng có bằng lòng thành thân với hắn không.

Nàng bối rối chớp mắt, đầu óc ong ong.

"Nàng không muốn?"

"Không... Ta... Ta chỉ là cảm thấy..." Cả người nàng đều cứng đờ.

Ngọc Long Dao đưa tay lên vuốt cằm, cười nói: "Quá đường đột sao?"

Nàng nhìn chằm chằm hắn, nhìn hết lần này đến lần khác.

Tình yêu quả nhiên có thể khiến một người phụ nữ mù quáng, hơn nữa còn trở nên ngốc nghếch.

Nàng gật đầu.