Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ khi Ngọc Long Dao gọi một tiếng "phu nhân", Kim Tiện Ngư liền nghe thấy âm thanh nhắc nhở khó chịu của hệ thống.

Lúc này đang giao đấu với Ngọc Long Dao, nàng lại càng bất ngờ khi nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống liên tục vang lên.

[Độ hảo cảm của Phượng Thành Hàn -40, độ hảo cảm hiện tại 50, có tình cảm nhưng giữ lễ]

[Mị lực -20]

[Nghe thấy xưng hô của Ngọc Long Dao đối với ngài, Phượng Thành Hàn vốn luôn trầm ổn lúc này dường như có chút hiểu lầm ngài.]

[Hiện tại ngài dường như đang rơi vào nguy hiểm, hãy cẩn thận ứng phó.]

Kim Tiện Ngư có chút áy náy, nhưng lúc này nàng cũng không thể phân tâm ra để cứu vớt độ hảo cảm đang ngàn cân treo sợi tóc của mình, nàng chỉ có thể thành khẩn xin lỗi trong lòng, thắp cho hắn một ngọn nến, bất đắc dĩ nói, vị tiểu ca ca lạnh lùng kia của ngươi đang ở ngay bên cạnh đó.

Trong chớp mắt, hai người đã đấu với nhau mấy chục chiêu.

Ngọc Long Dao kinh ngạc, dường như không ngờ tới nàng lại học được công phu này từ đâu.

Sắc mặt Vệ Hàn Tiêu có chút cứng đờ, siết chặt thanh đao trong tay, hắn ta không khỏi cảm thấy chán nản. Dung mạo của Kim Tiện Ngư mang đến cho hắn ta ấn tượng không bằng công phu của nàng.

Hắn ta kỳ thực coi thường những chiêu thức đẹp mắt, nhưng động tác của Kim Tiện Ngư vừa đẹp mắt lại vừa hiệu quả. Lúc này hắn ta mới mơ hồ hiểu ra, lúc nãy giao đấu có lẽ là nàng cố ý nhường hắn ta.

Kim Tiện Ngư vận khí đan điền, sắc mặt lạnh lùng.

Năm đó vì báo đáp ân tình của Ngọc Long Dao, vì giúp vị ông chủ này chạy việc cho tốt, sự chăm chỉ luyện tập của nàng không phải là giả.

Công lực trên người đã sớm bỏ xa người cùng lứa tuổi một khoảng cách lớn. Chỉ là nàng luôn tin tưởng tu tiên giới rất đáng sợ, kiên trì nguyên tắc tu luyện khiêm tốn để bảo vệ bản thân, chưa từng gây chuyện thị phi, cũng chưa từng để lộ toàn bộ thực lực.

Ngay cả Ngọc Long Dao cũng không rõ thực lực của nàng sâu cạn thế nào. Ban đầu che giấu Ngọc Long Dao chủ yếu là vì muốn "ngồi mát ăn bát vàng", tránh bị giao phó những công việc quá nguy hiểm.

Giống như hôm nay tức giận như vậy, dứt khoát tiễn Ngọc Long Dao và Tạ Phù Nguy đến với nhau là lần đầu tiên. Nhưng không thể không nói, quả thực rất thoải mái. Nếu cho nàng thêm một cơ hội nữa, nàng vẫn sẽ không chút do dự nói lời tạm biệt với Ngọc Long Dao.

Vị "Kim phu nhân" này luôn nổi danh trong giới tu tiên nhờ dung mạo xinh đẹp, đây là lần đầu tiên nàng thể hiện trước mặt mọi người, bất tri bất giác, sự chú ý của mọi người cũng từ dung mạo của thiếu nữ chuyển sang thực lực của thiếu nữ, trong lòng vừa kinh ngạc vừa bội phục.

Mỗi lần thiếu nữ ra chiêu thức, toàn thân xương cốt kêu lên răng rắc, lốp bốp như tiếng đậu nổ, có thể thấy chân khí của nàng mạnh mẽ đến nhường nào.

Ngọc Long Dao ban đầu khá tùy ý nhưng lúc này sắc mặt đã trở nên nghiêm túc. Không phải là vì khó khăn, mà là cảm thấy khá khó giải quyết. Hắn che giấu bấy lâu nay, cũng không muốn để lộ thực lực thật sự.

Kim Tiện Ngư khẽ mỉm cười.

Ngọc Long Dao đánh một chưởng về phía ngực Kim Tiện Ngư, muốn điểm huyệt đạo trên người nàng, nhưng lại bị một luồng chân khí hộ thể đánh bật trở về.

Nhìn lòng bàn tay mình, Ngọc Long Dao nhất thời ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc không nói nên lời.

Kim Tiện Ngư cũng có chút mờ mịt. [Vô Tâm Tướng Tâm Kim Cang Hộ Thể] lợi hại như vậy sao?

Chưởng này đánh bật Ngọc Long Dao lùi về phía sau hai bước, lướt qua mấy trượng mới hóa giải hết lực đạo. Trên mặt nam nhân không hề lộ ra vẻ xấu hổ mà thản nhiên gật đầu, mỉm cười khen ngợi một câu: "Công lực của nàng tiến bộ rồi đấy."

Mặc dù được khen nhưng nàng không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại càng khiến cho khuôn mặt của Ngọc Long Dao trở nên đáng ghét.

Dù sao nàng cũng không bằng Ngọc Long Dao, cứ tiếp tục giằng co như vậy, đến lúc sau khó tránh khỏi việc nàng kiệt sức, nội lực không liên tục được.

Ánh mắt Kim Tiện Ngư trầm xuống, trên mặt rịn ra những giọt mồ hôi li ti. Trong lòng nàng âm thầm lo lắng.

Ngọc Long Dao có lẽ cũng không định tiếp tục giằng co như vậy nữa, hắn vừa ra chiêu hóa giải, vừa hỏi han như chuyện thường ngày: "Tiểu Ngư Nhi, ta rất tò mò, nàng rốt cuộc có hiểu lầm gì giữa ta và Động Chân tiên quân? Vậy mà lại hiểu lầm ta và tiên quân có tư tình?"

Lời này vừa nói ra, những người ban nãy ở sảnh trước nhìn thấy tờ giấy kia đương nhiên là không hề ngạc nhiên. Còn những người còn lại không biết chuyện gì xảy ra đều đồng loạt nhìn về phía giữa không trung.

Một tay Ngọc Long Dao hóa giải chiêu thức, tay kia nhẹ nhàng thả tờ giấy ra, lại dùng một luồng chân khí bao bọc lấy nó khiến nó lơ lửng giữa không trung, đảm bảo để cho nội dung trên tờ giấy lọt vào mắt tất cả mọi người.

Phượng Thành Hàn, Vệ Hàn Tiêu, Tạ Phù Nguy cũng đều ngẩng đầu nhìn lên.

Vì vậy đoạn "Nàng không bao giờ ngờ rằng Ngọc Long Dao lại thích Tạ Phù Nguy, vô tình bắt gặp hai người này dan díu với nhau, vô cùng đau lòng, bèn che mặt chạy mất (? ) Hu hu hu, tự nguyện hòa ly." lập tức phơi bày trước mắt mọi người.

... Kim Tiện Ngư trố mắt nghẹn họng.

Nàng biết vị lão công cặn bã của nàng là một tên không biết xấu hổ, nhưng không ngờ tới hắn lại trơ trẽn đến mức này, đây là tiết tấu tự hại mình tám trăm để gϊếŧ địch một ngàn sao?

Các vị khách khứa đều kinh ngạc, đặc biệt là các đệ tử của Thượng Tiên Châu Thập Nhị Động Thiên càng thêm phẫn nộ. Tạ Phù Nguy xuất thân từ Thượng Tiên Châu Thập Nhị Động Thiên, tuy không phải là động chủ, cũng không phải là chưởng giáo, nhưng địa vị trong tông môn rất cao.

Mọi người vô thức nhìn về phía Ngọc Long Dao và Tạ Phù Nguy, thấy Ngọc Long Dao mỉm cười dịu dàng, nho nhã lịch sự, thần sắc ung dung tự tại.

Tạ Phù Nguy yên lặng đứng bên bờ, lông mi buông xuống, hoàn toàn là dáng vẻ không liên quan gì đến mình.

Hai người y phục chỉnh tề, tóc tai không rối.

Chuyện Tạ Phù Nguy dan díu với Ngọc Long Dao quá mức động trời, mọi người đều cảm thấy hoang đường, dù thế nào cũng không tin những gì viết trên tờ giấy này.

Phượng Thành Hàn nghe tiếng nhìn lại, những lời trên tờ giấy bất ngờ lọt vào mắt hắn.

Là đồ đệ của Tạ Phù Nguy, hắn đương nhiên tin tưởng sư tôn, cũng nhìn ra được y phục của sư tôn và Âm Dương tinh quân chỉnh tề, không hề làm ra chuyện xấu xa như vậy.

Chỉ là... Vì sao nàng lại viết ra những thứ này?

Phượng Thành Hàn nhìn về phía Kim Tiện Ngư, giống như một chậu nước lạnh dội thẳng từ đầu xuống, chút tình cảm kia lập tức tiêu tan.

Vệ Hàn Tiêu nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng có chút không giữ được nữa.

... Hắn ta vừa rồi có phải là đã nhìn thấy cái gì không nên nhìn rồi không. Vệ Hàn Tiêu nhất thời không hiểu gì cả. Nàng viết ra những thứ này vu oan giá họa cho trượng phu và sư tổ Động Chân Tử làm gì? Bị điên rồi sao?

Kim Tiện Ngư hít sâu một hơi, toàn thân nổi da gà, nàng cảnh giác nhìn chằm chằm Ngọc Long Dao, lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt cười như không cười của hắn.

Tên khốn nạn này! Kim Tiện Ngư tức giận mím chặt môi, hung hăng đánh ra một chưởng! Hắn rõ ràng là cố ý! Nói không chừng là đã nhìn ra bầu không khí vi diệu giữa nàng và Phượng Thành Hàn cũng nên.

Quả nhiên, độ hảo cảm của Phượng công tử lại giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, bắt đầu biến động dữ dội.

[Độ hảo cảm của Phượng Thành Hàn -10, độ hảo cảm hiện tại 40]

[Độ hảo cảm của Phượng Thành Hàn +5, độ hảo cảm hiện tại 45]

Đúng lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nói lanh lảnh.

"Kim Tiện Ngư! Ngươi là da^ʍ phụ không biết xấu hổ! Dám hạ cổ kí©ɧ ŧìиɧ vào rượu của Động Chân tiên quân sau đó vu oan giá họa Âm Dương tinh quân và tiên quân, bây giờ chuyện đã bại lộ muốn chạy cũng không thoát được đâu!"

Một tiếng quát lớn, Vệ Hàn Tiêu và những người khác chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một tia kiếm quang, một thiếu niên áo trắng tay cầm kiếm nhảy vào vòng chiến, thiếu niên này chính là Ngọc Chi Luân.

Đây là sợ hãi bí mật bị bại lộ nên muốn gϊếŧ người diệt khẩu ngay trước mắt bao người!

Sự việc xảy ra quá đột ngột, Kim Tiện Ngư né tránh không kịp, lúc hoàn hồn lại mũi kiếm đã kề sát cổ họng.

Trong lúc nguy cấp, nàng nghiêng người né tránh, hơi nghiêng đầu, lướt người tránh né.

Mũi kiếm sượt qua má nàng, kiếm phong cắt đứt một lọn tóc đen nhánh.

Lúc Ngọc Chi Luân đuổi tới trước mặt, lọn tóc kia vừa vặn rơi trên mũi kiếm của hắn.

Mềm mại đen nhánh, mùi hương vẫn còn vương vấn.

Nhìn lọn tóc này, Ngọc Chi Luân sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy thiếu nữ tóc tai rối bời, trong nháy mắt xõa xuống, ngoan ngoãn phủ trên bờ vai trắng nõn.

Đôi mắt sáng ngời của nàng nhìn về phía hắn ta, ánh chiều tà như từng cánh hoa rơi trên y phục nàng.

Khoảnh khắc đó, cho dù là Ngọc Chi Luân, sự tức giận trong mắt hắn ta cũng không khỏi phai nhạt đi mà biến thành kinh ngạc, kinh diễm, hoang mang.

... Hắn ta tuy là đoạn tụ nhưng cũng phải thừa nhận Kim Tiện Ngư nàng rất đẹp, hắn ta luôn cho rằng sắc đẹp không phải là không thể chống cự, chỉ là hôm nay rõ ràng mới chốc lát không gặp, sao hắn ta lại cảm thấy Kim Tiện Ngư như đẹp hơn rất nhiều.

Trong vẻ đẹp đó lại có thêm vài phần động lòng người, khiến người ta có chút muốn buông bỏ vũ khí trong tay để bảo vệ nàng.

Ngọc Chi Luân trấn định tinh thần, sắc mặt càng thêm u ám, dường như không thể tin được bản thân vừa rồi thất thần, lại giơ kiếm đâm tới.

Kim Tiện Ngư đã nhìn ra được, tên này rõ ràng là sợ nàng khai ra hắn ta nên quyết tâm diệt khẩu.

Tình hình trước mắt đối với nàng đã vô cùng bất lợi, Kim Tiện Ngư hít sâu một hơi, nhíu mày, tập trung ứng phó.

Nhưng đúng lúc này, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng đen nhàn nhạt.

Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng, giống như băng vỡ ngọc nát, từng chữ từng chữ vang lên.

"Cổ kí©ɧ ŧìиɧ này, là ta tự mình uống, không liên quan gì đến... Nàng."

Chữ "nàng" này, dịu dàng khàn khàn.

Dưới con mắt của mọi người, Tạ Phù Nguy không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Kim Tiện Ngư, hắn không chạm đất, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, vòng vàng buộc tóc sau lưng tựa như vầng thái dương.

Gió nhẹ thổi bay tà áo trắng muốt mềm mại của hắn,

Hơi thở của Tạ Phù Nguy lạnh lẽo như băng, ngoại trừ hàng mi thỉnh thoảng run rẩy, hắn thật sự giống như một bức tượng băng.

Cái, cái gì?

Kim Tiện Ngư ngơ ngác mở to mắt, chưởng định đánh về phía Ngọc Long Dao và Ngọc Chi Luân suýt chút nữa dừng lại.

Bức tranh này có phải là có gì đó sai sai?

Không... Nói đúng hơn là từ khi Tạ Phù Nguy nhìn thấy nàng đã cho nàng cảm giác rất kỳ lạ.

Nàng đương nhiên sẽ không tự luyến cho rằng Tạ Phù Nguy bị nàng mê hoặc.

Cho dù có bị ràng buộc với cái hệ thống Mary Sue lừa đảo tuyệt sắc khuynh thành này cũng không có nghĩa là nó sẽ có hiệu quả nhanh chóng như những tờ rơi quảng cáo nam khoa nhan nhản ngoài đường.

...

Chưởng này của nàng tuy rằng đã dừng lại, nhưng kiếm thế của Ngọc Chi Luân vẫn chưa dừng lại.

Keng, kiếm quang chói lọi, một kiếm nhắm thẳng vào tim Kim Tiện Ngư đâm tới.

Hai ngón tay Tạ Phù Nguy khép lại, hắn đang định ra tay chắn đỡ cho nàng.

Phượng Thành Hàn chú ý tới động tĩnh bên phía Kim Tiện Ngư, tuy trong lòng lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn vô thức gảy dây đàn, muốn ra tay.

Ai ngờ mũi kiếm vừa chạm vào ngực thiếu nữ, [Vô Tâm Tướng Tâm Kim Cang Hộ Thể] tự nhiên vận hành quanh thân, một khi có ngoại lực tấn công, nó sẽ lập tức phản kích lại.

Ngọc Chi Luân chỉ cảm thấy một luồng lực mạnh mẽ truyền đến từ mũi kiếm, xuyên thẳng vào cánh tay, trong nháy mắt, cánh tay phải của hắn ta truyền đến cơn đau dữ dội, vậy mà bị đánh gãy, hắn ta ôm lấy cánh tay lùi về sau mấy bước.

Hắn ta đột nhiên có chút khó hiểu, vừa kinh hãi vừa tức giận, hắn ta vung kiếm muốn đâm thẳng vào yếu huyệt của Kim Tiện Ngư, lần này lại bị phản lại gãy mấy cái xương sườn, miệng hộc máu không ngừng.

Toàn thân Kim Tiện Ngư run lên, hai mắt trợn tròn,

... Bàn tay vàng của hệ thống này lại lợi hại như vậy sao??

Nhìn thấy cánh tay phải của Ngọc Chi Luân mềm oặt rủ xuống, trong lòng Kim Tiện Ngư không nhịn được cười khẩy giơ ngón giữa.

Công lược cái đầu nhà ngươi.

Đi chết đi, tên gay thù ghét phụ nữ!
« Chương TrướcChương Tiếp »