Chương 22

“Ha ha ha ha ha ha.”

“Chính ngươi tự cắt đứt sợi tơ tình của mình sao?”

Trong lòng Kim Tiện Ngư khẽ động, bất đắc dĩ nói: “Gặp phải người không tốt, chỉ đành cắt đứt tơ tình, chém đứt mọi dây dưa.”

Nữ nhân lại ho khan một trận, cười lạnh một tiếng: “Hừ hừ, coi như ngươi may mắn. Thôi được rồi, xem như ngươi còn tỉnh táo, ta tạm thời tha cho ngươi một mạng.”

... Cái gì thế này?

Kim Tiện Ngư thoát chết trong gang tấc, trong lòng không khỏi muốn bùng nổ, kinh ngạc nghĩ, chẳng lẽ đây là Hội trưởng hội F.A. sao?!

Tuy nhiên, đối phương đã bằng lòng nương tay, Kim Tiện Ngư cũng lập tức hành lễ cảm tạ.

Sắc mặt nữ nhân trắng bệch, có vẻ như một loạt động tác vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều sức lực, bà ta dựa vào vách đá thở dốc.

Kim Tiện Ngư trầm ngâm một lát, thăm dò hỏi: “Xin hỏi tiền bối họ gì? Vì sao lại xuất hiện ở đây?”

Nữ nhân lắc lắc xiềng xích, giận dữ nói: “Vì sao ta lại ở đây? Ngươi mù sao? Không nhìn ra là ta bị người ta nhốt ở đây sao?”

“Ta…” Giọng nói của bà ta đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, lại nói: “Ta họ Bạch.”

Trên đời này họ Bạch rất nhiều, nhưng dung mạo xinh đẹp đến nhường này, họ Bạch gần như chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Kim Tiện Ngư kinh ngạc thốt lên: “Bạch Bình Hương?”

Vị Bạch Bình Hương được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Đại Tiểu Tiên Châu sao?

Nữ nhân dường như không hề bất ngờ: “Ngươi nhận ra ta? Hừ, cũng phải, trước kia có ai không nhận ra ta chứ.”

Kim Tiện Ngư không nói gì, dùng chút linh khí còn sót lại ngưng tụ thành một ngọn lửa, chiếu sáng cả căn phòng đá.

Bạch Bình Hương bị trói bằng xiềng xích, phạm vi hoạt động không lớn, vừa rồi là nàng đã lỡ bước vào phạm vi hoạt động của bà ta, cho nên mới bị khóa huyệt đạo.

Kim Tiện Ngư cẩn thận lùi ra khỏi phạm vi có thể bị xiềng xích tấn công, lúc này nàng mới đứng yên, cung kính nói: “Tiếng tăm của Bạch tiền bối, vãn bối cũng từng nghe qua, không biết vì sao tiền bối lại rơi vào kết cục này?”

Sát ý của Bạch Bình Hương đã giảm bớt, lại bị nhốt ở đây nhiều năm, không có ai để nói chuyện, đang định mở miệng giải đáp thắc mắc của Kim Tiện Ngư thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ trong đường hầm vọng lại.

“Tìm thấy rồi, chắc chắn là ở đây.”

“Mọi người cẩn thận hành sự, chớ có mắc mưu mụ già kia!”

Lời còn chưa dứt, giọng nói của Bạch Bình Hương đột nhiên trở nên cực kỳ thê lương âm trầm.

“Không buông tha cho ta, đến nước này rồi vẫn không chịu buông tha cho ta.”

“Ngươi đi đi.” Bà ta chỉ vào Kim Tiện Ngư, lạnh lùng quát: “Ngươi đi gϊếŧ bọn chúng cho ta!!”

Là mấy người mà nàng nhìn thấy trong rừng tùng bách sao?

Kim Tiện Ngư nhíu mày, không muốn nhúng tay vào.

Thứ nhất, tuy Bạch Bình Hương vừa rồi không gϊếŧ nàng nhưng điều đó không có nghĩa là nàng phải cảm ơn lòng khoan dung nhất thời của kẻ sát nhân.

Thứ hai, nàng chỉ là vô tình lạc vào đây, Bạch Bình Hương đã muốn ra tay gϊếŧ nàng, có thể thấy bà ta là người hành sự nham hiểm độc ác.

Thứ ba, bà ta bị nhốt ở chùa Bồ Đề, nói không chừng là do ý của các vị hòa thượng ở chùa Bồ Đề. Mấy ngày nay tiếp xúc, Kim Tiện Ngư biết rõ các vị thủ tọa ở chùa Bồ Đề đều là cao tăng từ bi, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ giam cầm một nữ nhân.

Hơn nữa, nhỡ đâu mấy người kia là đến để trừ gian diệt bạo thì sao?

Chưa biết địch hay bạn, chưa phân chính hay tà, Kim Tiện Ngư im lặng nhìn, không muốn hành động.

Bạch Bình Hương nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa tức đến hộc máu.

“Ngươi được lắm, nha đầu thối tha! Đồ vong ân bội nghĩa!”

“Bọn chúng, bọn chúng là kẻ thù cũ của ta.” Bạch Bình Hương vừa lo lắng vừa tức giận, lạnh lùng nói: “Nông Hoa Vũ, ngươi có biết Nông Hoa Vũ không?! Chính là tiện nhân đó đã hãm hại ta ra thành nông nỗi này!"

Kim Tiện Ngư làm như không nghe thấy, lặng lẽ rút kiếm ra, nắm chặt thanh kiếm Hoằng Thanh Phong sắc bén trong tay, bình tĩnh chờ đợi mấy người kia đến rồi mới quyết định.

Mà ba người kia quả thực là làm mệnh lệnh của Nông Hoa Vũ mà đến đây, mấy người này vốn là huynh đệ kết nghĩa ở Cung Châu, Hạ Tiên Châu, người cao lớn là đại ca Cao Bành Thiên - Phiên Thiên Giao, người gầy gò là nhị ca Kim Nhạn - Tiền Phi Trần, còn lại là tam đệ Bạch Tê Ngưu - Chu Đồng.

Ba huynh đệ cẩn thận từng li từng tí sờ soạng tiến vào thạch thất, không ngờ lại bắt gặp người khác trong này, bọn họ đều giật nảy mình, vô cùng kinh ngạc.

Liếc nhìn dung mạo của Kim Tiện Ngư, ba người càng thêm sửng sốt.

Thiếu nữ da trắng như tuyết, dung mạo thanh lệ thoát tục, đôi mắt như dòng thu thủy, khuôn mặt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của thanh kiếm, tiên tư ngọc chất, vô cùng tao nhã động lòng người.

Chỉ cần đứng ở đây cũng khiến thạch thất trở nên sáng bừng.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là đại ca Phiên Thiên Giao - Cao Bành Thiên tiến lên một bước hỏi: “Vị đạo hữu này là?”

Tam đệ Chu Đồng còn đang ngây người, Tiền Phi Trần đã hoàn hồn từ trong kinh ngạc, kêu lên: “Vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, chắc chắn không phải người tốt lành gì! Đại ca đừng nhiều lời với nàng ta nữa, giải quyết mụ già kia trước đã.”

Bạch Bình Hương khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt: “Phì! Mấy tên chó săn như các ngươi cũng muốn lấy mạng lão nương ta sao?!”

Nhị ca Tiền Phi Trần luôn là người trầm ổn cẩn thận nhất trong ba huynh đệ, nghe vậy liền nhìn theo, cũng sững người một lúc.

Tuy Bạch Bình Hương lạnh lùng mắng chửi, nhưng trong lòng cũng đang thấp thỏm, tay chân bà ta đều bị trói, đối phó với một người thì còn dễ nói, đối phó với ba người quả thực có chút lực bất tòng tâm.

Chỉ là bà ta luôn kiêu ngạo, tuyệt đối không dễ dàng chịu thua mà thôi, nghĩ đến đây, bà ta nhịn không được nhìn về phía Kim Tiện Ngư, ra lệnh: “Ngươi mau giúp ta gϊếŧ bọn chúng đi! Ta dạy ngươi công phu đối phó với bọn chúng!”

Không chỉ Bạch Bình Hương thấp thỏm, mà ba người Cao Bành Thiên cũng vô cùng cẩn thận.

Nghe vậy, Phiên Thiên Giao - Cao Bằng Thiên cả kinh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thôi được! Nha đầu này hôm nay đυ.ng phải ba huynh đệ chúng ta cũng đừng hòng sống sót.”

“Chúng ta gϊếŧ nàng ta trước rồi tính sổ với mụ già kia sau!”

Bạch Bình Hương vội la lên: “Ngươi, ngươi nghe thấy chưa!”

Kim Tiện Ngư lúc này mới khẽ cười, giơ kiếm lên nói: “Nghe thấy rồi.”

Đã biết rõ ba người này là địch, Bạch Bình Hương lại có công phu có sẵn để dạy nàng, chỉ có kẻ ngốc mới không đồng ý.

Ba người chỉ thấy khí thế của thiếu nữ trước mặt thay đổi, ánh mắt trầm tĩnh, đã bày ra tư thế chuẩn bị một mình đấu với ba người.

Mấy ngày nay nàng ngày đêm học tập công phu Thiền môn với các vị hòa thượng, đã có thể sử dụng thành thạo các chiêu thức Kim Cương Hộ Thể Vô Tâm Vô Tướng, Ngân Hà Phi Độ, Ưng Trảo Quyền,… trông cũng có vài phần khí thế.

Bạch Bình Hương quả nhiên nói được làm được, không hề có ý định giấu nghề.

“Bắt, chụp, lật, khóa, chặn, móc”, “Đá, nảy, hất, rung, đạp, xuyên”, “Cúi, ngẩng, vặn, xoay, duỗi, co”... Không chiêu nào không chỉ điểm tỉ mỉ, chu toàn.

May mà gạch đá dùng để xây dựng giếng này có công dụng hạn chế linh lực, bốn người giao đấu đều dựa vào trình độ kỹ thuật chiến đấu và công phu quyền cước, nếu không, chỉ tính riêng về tu vi, Kim Tiện Ngư rất khó có thể lấy một địch ba.

Kim Tiện Ngư vừa đánh vừa ghi nhớ lời Bạch Bình Hương, trong lòng dần dần lĩnh ngộ.

Tuy nhiên, cho dù là vậy, sau mấy chục chiêu, nàng vẫn cảm thấy khá chật vật.

Ba người kia thay phiên nhau tấn công trước sau, có lúc còn trái phải giáp công.

Bạch Bình Hương quát: “Tấn công chân trái của hắn!”

“Né sang phải phía sau!”

Trong căn phòng đá chật hẹp, bốn người đánh nhau vô cùng ác liệt. Thấy Bạch Tê Ngưu - Chu Đồng tung một cước đá thẳng vào bụng nàng, trong lòng Kim Tiện Ngư lóe lên một suy nghĩ, không chút do dự, trực tiếp dùng bụng nghênh đón!

Chu Đồng không ngờ thiếu nữ này lại luyện được một thân công phu ngoại luyện tinh diệu như vậy, đang kinh ngạc thì bị Kim Tiện Ngư hất văng ra ngoài!

Đây là chiêu “Lấy cứng chọi cứng” mà Liễu Tuệ sư từng chỉ điểm, lại thêm Kim Cương Hộ Thể Vô Tâm Vô Tướng lại càng thêm uy lực.

Tiền Phi Trần thấy vậy, vội vàng rút kiếm cứu giúp.

Nhưng Bạch Bình Hương không cho hắn cơ hội, lạnh lùng nói: “Cẩn thận! Khóa cổ tay hắn! Bắt lấy khuỷu tay hắn!”

Nếu là người thường chắc chắn không thể theo kịp lời chỉ dẫn của Bạch Bình Hương, nhưng sau khoảng thời gian này, Kim Tiện Ngư đã luyện tập thân pháp Ngân Hà Phi Độ đến mức thuần thục năm, sáu phần. Lời Bạch Bình Hương còn chưa dứt, nàng đã đưa tay trái khóa chặt cổ tay đối phương, tay phải bắt lấy khuỷu tay hắn.