Chương 57: An Cửu người này, sao có thể sẽ vì hắn mà khóc

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nam nhân thâm trầm, thiếu nữ ánh mắt dại ra.

Thiếu nữ ngây người hồi lâu, mới đột nhiên hồi thần, nháy mắt khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Đại tiểu thư trộm ủy khuất khóc, bởi vì không nghĩ bị phát hiện cho nên lặng lẽ nuốt vào lòng, một chút tiếng cũng không dám lọt ra, kết quả vẫn bị thấy, quả thực cực kỳ mất mặt!

Nàng cuống quít giơ tay lau khô nước mắt trên mặt, như con thỏ hồng trừng mắt công tử bạch y trước mặt, nghẹn ngào thấp giọng, lắp bắp nói: "Ta, ta mới không phải bởi vì cái đó mà khóc đâu! Bổn tiểu thư nào có yếu ớt như vậy, huynh đừng vu khống người ta!"

Sắc mặt Bùi Tịch hơi khựng lại, trong mắt xẹt qua một tia bất ngờ: "Vậy vì cái gì?"

An Cửu nhịn không được chu miệng, duỗi móng vuốt nhỏ của mình ra dưới mí mắt hắn, "Này, huynh xem."

Bùi Tịch: "......"

Chỉ thấy trên tay nhỏ trắng nõn của thiếu nữ, có mấy dấu vết vắt ngang hồng hồng, như là bị cọ xát thật mạnh, da thịt vốn trắng nõn không tì vết, bị màu đỏ bao phủ, thậm chí hơi sưng.

"Sao lại thế này?" Bùi Tịch âm điệu hơi trầm xuống.

An Cửu nghe vậy, cái miệng nhỏ mím càng chặt, như đứa trẻ té ngã nếu không ai nhìn thấy liền tự mình bò dậy, nếu một khi bị nhìn thấy, nhất định sẽ khóc lớn một hồi.

Ủy ủy khuất khuất, đáng thương nói: "Trong phòng không có nước, ta đến giếng bên cạnh múc nước, dây thừng quá thô ráp, kéo đến đau cả tay."

Bởi vì tay đau, cho nên khó chịu mà khóc?

Đừng nói, đây thật đúng là phong cách của An Cửu.

Bùi Tịch không tiếng động nhắm mắt, cảm thấy sự hoảng hốt vội vàng vừa rồi của mình là sai.

Hắn còn tưởng rằng...... Nàng là bị hắn làm cho khóc.

Đúng vậy, An Cửu người này, sao có thể sẽ vì hắn mà khóc.

Suy nghĩ này xẹt qua đầu, Bùi Tịch nhếch khóe miệng. Chỉ là lúc này, hắn lại không quay đầu nhắm mắt, hắn sợ trong chốc lát không nhìn, nữ nhân này lại tự làm mình bị thương.

Bùi Tịch lớn như vậy, chưa từng thấy nữ nhân yếu ớt như thế.

Kéo nước cũng có thể làm tay bị thương, đúng là mười ngón tay không dính nước Dương Xuân.

Trong lòng nghĩ như vậy, hắn mở miệng phân phó: "Đi lấy một bình thuốc màu ngọc bích trong rương ra."

An Cửu "Ồ" một tiếng, tới hòm thuốc tìm bình ngọc bích mà hắn nói.

Nàng rút nút bình: "Cái này sao? Trực tiếp bôi lên miệng vết thương của huynh phải không?"

Bùi Tịch lắc đầu, vươn tay không bị thương, tiếp nhận bình thuốc, nói với nàng: "Đưa tay đây."

An Cửu chớp mắt, duỗi tay, ngay sau đó liền thấy nam nhân nghiêng bình, đổ thuốc bột bên trong vào lòng bàn tay nàng.

"Chỉ cần thoa lên, ngày mai liền ổn." Hắn nhàn nhạt nói.

An Cửu ngây ngốc nhìn thuốc bột trong lòng bàn tay, theo bản năng nghe lời hắn, thoa hai cái, rõ ràng thoạt nhìn là bột phấn, nhưng thoa nhẹ một cái, bột phấn liền giống nước hòa tan vào da, cảm giác mát lạnh nháy mắt lan ra từ lòng bàn tay, nóng rát do bị dây thừng siết lập tức tiêu tán.

"Thật thần kỳ, một chút liền không đau!" An Cửu kinh ngạc trợn to mắt, đôi mắt to sáng long lanh nhìn hắn.

Công tử bạch y sắc mặt nhàn nhạt, đuôi mắt lại vô thức cong cong.

Hắn khẽ nhếch cằm, cũng không vì mình mà kể công, chỉ nhẹ giọng nói: "Ta dùng cái bình màu đen kia."

An Cửu gật đầu như gà mổ thóc, sau khi thoa thuốc xong, khuôn mặt nàng cũng lập tức tươi hơn.

Tìm được bình thuốc màu đen, nàng dựa theo lời Bùi Tịch nói, thoa thuốc cho hắn. Thuốc này vô cùng linh nghiệm, thuốc bột vừa rải lên, miệng vết thương lập tức ngừng chảy máu, chỉ là hàm dưới Bùi Tịch căng chặt, giống đang chịu thống khổ thật lớn.

An Cửu nhìn thấy mà trong lòng run lên, nhịn không được hỏi: "Bùi Tịch, huynh có đau không?"

"Không đau, tiếp tục." Tiếng nam nhân bình tĩnh.

Chỉ là trên cổ hắn đều là mồ hôi.

An Cửu biết loại chuyện này, đau là không thể tránh khỏi, tốt nhất chính là tốc chiến tốc thắng.

Cho nên lúc sau nàng cái gì cũng không nói, mím chặt môi thoa xong thuốc, sau đó lại dùng băng gạc băng bó, quấn miệng vết thương từ đầu vai đến dưới nách, vòng từng vòng một, cuối cùng thắt nút.

Làm xong hết thảy, nàng mới thở ra một hơi, bởi vì khẩn trương mà đều ra một thân mồ hôi.

"Xong rồi." An Cửu nói, từ bên hông lấy khăn tay ra, theo thói quen tính lau tay.

Nàng quen ở sạch, nguyên chủ An Cửu cũng vậy, mỗi lần chạm vào đồ xong đều sẽ lau tay.

Nhìn thấy sau cổ nam nhân ướt sũng, nàng cơ hồ theo bản năng, thuận tay giúp hắn lau một phen.

Thân hình Bùi Tịch cứng đờ, đột nhiên giơ tay bắt lấy tay nàng.

"Cô làm gì?"

"Ta lau...... lau mồ hôi cho huynh." Thiếu nữ mở to đôi mắt vô tội, nghi hoặc mà nhìn hắn.

Bùi Tịch lúc này mới phát giác mình phản ứng thái quá, chậm rãi buông nàng ra, nói: "Không cần."

Thiếu nữ tựa hồ cũng bị hắn nhắc nhở, ý thức được hành vi này không thỏa đáng, nên cũng không kiên trì.

"Vậy...... Ta ra ngoài trước, huynh nghỉ ngơi đi nhé?"

"Được." Bùi Tịch hơi gật đầu, một tay kéo vạt áo bị rơi, che thân lại.

An Cửu đi ra cửa, lơ đãng quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy ngực trắng nõn và cơ bụng mơ hồ hiện ra của nam nhân.

Ố, vậy mà là cơ bụng?

Hắn vẫn luôn ngồi trên xe lăn, vậy mà còn có thể có cơ bụng?

An Cửu có chút giật mình, có lẽ tầm mắt của nàng quá có cảm giác tồn tại, nam nhân trên giường đột nhiên ngẩng đầu nhìn.

Bất ngờ chạm phải cặp mắt u ám không thấy đáy kia, trong lòng An Cửu lỡ một nhịp, lập tức nhanh bước chân, rời khỏi căn nhà, cuối cùng không nhìn cảnh tượng bên trong nữa.

Nàng giơ tay vỗ vỗ ngực, không phải nhìn một cái thôi sao, ánh mắt kia thật dọa người.

Sau giờ Ngọ bọn họ đến đây, đại khái là nửa buổi chiều, trên đường lại lần nữa náo nhiệt, chạng vạng An Cửu đi ra ngoài mua thức ăn, nghe thấy đầu đường cuối ngõ nơi nơi đều nói chuyện Ma giáo tập kích.

Từ trong đôi câu của mọi người, An Cửu xâu chuỗi lại chuyện xảy ra.

Đại khái chính là người dưới chân núi nhận được tin đồng loạt đuổi lên núi, đại chiến với Ma giáo một hồi, dựa vào người đông thế mạnh cứu được những danh môn chính phái đó, nhưng đáng tiếc, bí tịch thần công vẫn bị Ma giáo đoạt đi, giáo chủ Ma giáo cũng không bắt được.

Lần này giang hồ Trung Nguyên tổn thất rất lớn, không chỉ bị mất bí tịch thần công, còn rất nhiều người bị trọng thương, các đại phái chết không ít thanh niên tài tuấn, khiến người tiếc hận.

Tổn thất nặng nề nhất là sơn trang Kim Xà, cơ hồ bị phá hủy toàn bộ. Tuy rằng Kim Du cũng là người bị hại, nhưng việc này rốt cuộc cũng là vì ông ta dựng lên, bí tịch cũng rơi vào tay người khác, giỏ tre múc nước cũng bằng không, uy danh của sơn trang Kim Xà trong chốn giang hồ thoáng chốc rơi xuống đáy cốc.

Sau sự việc này, giáo chủ mới của Ma giáo cũng coi như hoàn toàn khai hỏa thanh danh, đạt được mục đích "Xuất đạo nổi danh" của hắn.

An Cửu nghe mọi người nghị luận, đến tửu lầu gọi mấy phần đồ ăn, mang về tiểu viện, cùng Bùi Tịch ăn bữa tối quạnh quẽ.

Trên bàn cơm, An Cửu lo lắng hỏi: "Bùi Tịch, Hạ đại ca và Lâm Thanh Nghiên sao còn chưa về? Bọn họ sẽ không xảy ra chuyện chứ?"

Bùi Tịch lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Kỳ thật An Cửu biết bọn họ đi đâu, nếu không đoán sai, Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên hẳn là đi tìm thần toán Vô Danh.

An Cửu và Bùi Tịch xuống núi trước, cho nên không đuổi kịp một số tình tiết quan trọng, ở cốt truyện, nam chính sẽ ngăn mặt ác quỷ trốn thoát, sau đó đại chiến với hắn một hồi, nhưng võ công hắn không bằng mặt ác quỷ, cuối cùng vẫn kém một chiêu, khi sắp bị mặt ác quỷ đánh bại, thần toán Vô Danh hiện thân cứu hắn.

Đây là hào quang của nam chính, mỗi lần gặp hiểm cảnh đều có quý nhân tương trợ.

Sau khi Vô Danh cứu Hạ Tử Kình, Hạ Tử Kình thỉnh cầu Vô Danh xem bói cho mình, tính ra tung tích một người.

Vô Danh yêu cầu hắn đi theo mình để hầu hạ một thời gian, vui mới giúp hắn đoán mệnh, Hạ Tử Kình đáp ứng.

Về phần Lâm Thanh Nghiên, đương nhiên đi theo Hạ Tử Kình.

Vì thế hiện tại, Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên đều ở cạnh thần toán Vô Danh.

Không thể không nói, những đại lão trong chốn giang hồ, luôn có chút đam mê kỳ quái.

Sau đó An Cửu lại hỏi về A Thất, Bùi Tịch chỉ nói A Thất đến thời điểm sẽ tự về, những cái khác thì không chịu nhiều lời.

Sau khi ăn cơm xong, An Cửu nói với Bùi Tịch: "Đêm nay ta ngủ phòng bên, buổi tối huynh có chỗ nào không thoải mái nhớ gọi ta."

Khi thiếu nữ nói lời này vẻ mặt trịnh trọng, tựa hồ hắn vì cứu nàng mà bị thương, nàng phải chịu trách nhiệm với hắn, không giúp hắn bình phục, nàng sẽ không an tâm.

Bùi Tịch im lặng một lúc, sao cũng được gật gật đầu.

Bóng đêm bao phủ, trấn Kim Xà náo nhiệt dần dần trở nên yên lặng, ánh nến tắt, thế giới hoàn toàn trở thành biển đêm.

Bùi Tịch bình yên nằm ở trên giường, ngủ đến nửa đêm, lại bỗng nhiên bị động tĩnh kỳ quái làm bừng tỉnh.

Hắn chợt mở mắt ra, trong bóng đêm, một đôi mắt thanh minh, không chút buồn ngủ.

Đảo mắt nhìn về phía cửa, hướng thanh âm truyền đến.

Bóng đêm thâm trầm, cửa sổ đêm qua quên đóng, đúng lúc là trăng tròn, ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi vào, như rơi xuống sương bạc đầy đất.

Ván cửa bị gõ nhẹ hai cái, qua hồi lâu lại gõ hai cái, rất nhỏ, khoảng cách thời gian cũng rất dài, nếu không phải hắn tỉnh, có lẽ căn bản không chú ý đến.

Phảng phất, người nọ ở ngoài tuy gõ cửa, nhưng không nghĩ hắn bừng tỉnh.

Bùi Tịch đứng dậy, sờ soạng đi đến cửa, mở ra.

Ván cửa phía sau thiếu nữ khi ngồi dựa lưng vào đột nhiên không còn, lập tức lảo đảo, ngã vào trên đùi hắn.

Thiếu nữ ngẩng khuôn mặt trắng như tuyết, mắt đen nhánh sáng ngời phản chiếu ánh trăng, giống hai mặt hồ nho nhỏ, từ dưới hướng lên, kinh ngạc nhìn hắn.

Bởi vì quá mức kinh ngạc, nàng nói không rõ ràng: "Bùi, Bùi Tịch, sao huynh, sao lại đi ra?"

Nam nhân một bộ áσ ɭóŧ trắng, mặt không biểu tình ngồi trên xe lăn, nhìn nàng từ trên cao xuống, ngữ khí bình tĩnh nói: "Không phải là ta nên hỏi cô, vì sao cô lại ở đây à?"

Ánh mắt chột dạ của thiếu nữ đảo quanh, hồi lâu, dưới cái nhìn của nam nhân, nàng vỗ vỗ mông đứng lên, đầu nhỏ thiếu chút nữa muốn vùi vào ngực, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: "Ta, ta gặp ác mộng."

"Cái gì?" Bùi Tịch không nghe rõ.

"Ta, ta nói ta gặp ác mộng, không ngủ được!" Như là bất chấp tất cả, tiếng thiếu nữ bỗng nhiên lớn hơn, như phô trương thanh thế, "Ta không muốn đánh thức huynh, chỉ ngồi ở đây một chút thôi, sẽ không ngốc lâu đâu, chờ ta mệt rồi liền về phòng......"

Thiếu nữ lải nhải, tựa hồ nói càng nhiều, thì càng tự tin.

Nhưng mà không chờ nàng nói xong, công tử bạch y phía sau cửa bỗng nhiên hơi kéo cửa ra.

"Vào đi, đừng ngồi bên ngoài, trên mặt đất lạnh."

Ánh mắt hắn thanh đạm, ánh trăng bao phủ nàng.

——————

Tác giả có chuyện nói:

An Cửu không động tâm không động tâm không động tâm, hoàn văn mới động. ( chuyện quan trọng nói ba lần)

Hơn nữa, sẽ ngược nam sẽ ngược nam sẽ ngược nam!!!

Quá độ một chút, rất nhanh mở phó bản tiếp theo ~