Chương 10

Khi Tô Lan nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Tạ Quân, trong đầu liền tự động hiện lên tên của anh. Dựa theo cốt truyện mà cô ta đã biết rõ, cô ta ngay lập tức biết người đàn ông này chính là nam chủ của cuốn tiểu thuyết này.

Nam chủ của cô ta.

Cô ta đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết này hơn mười năm. Trong những năm này, bản thân cô ta đã cảm nhận được chỗ tốt hào quang của nữ chính.

Thế giới này dường như chỉ xoay quanh cô ta. Cô ta thiếu đông thiếu tây, cho nên có một nữ phụ pháo hôi chủ động đến liếʍ chân cô ta, dâng hiến tất cả cho cô ta, còn đội ơn cô ta. Lúc cô ta gặp khó khăn thì sẽ có một nam phụ đến che mưa che gió cho cô ta, không cầu bất cứ hồi báo nào, cho dù bị cô ta từ chối vẫn cam tâm tình nguyện.

Cô ta chưa từng chịu một chút oan ức nào. Còn có thể từ trong những hoàn cảnh khó khăn chó má nào đó, tự mình cố gắng tự lập, xây dựng hình tượng cứng cỏi lạc quan, để đám đàn ông cảm thấy cô ta khác với những người phụ nữ khác.

Tô Lan rất hưởng thụ hiện trạng, nhưng vẫn luôn ngập tràn mong chờ nam chủ Jack Sue trong cuốn tiểu thuyết.

Ánh mắt Tô Lan sáng ngời nhìn Tạ Quân từ trên trời rơi xuống, cố ý làm ra vẻ như bị sỉ nhục, nhưng vẫn bày ra bộ dạng ngạo nghễ: "Nhân viên cửa hàng mấy người thật quá đáng. Từ khi tôi bước vào đến nay cứ luôn nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi không có nhiều tiền thì sao. Mỗi một đồng tiền tôi đều kiếm được bằng mồ hôi nước mắt của mình. Mấy người có tư cách gì mà dùng ánh mắt phân nhiều cấp bậc khác nhau mà phải coi thường tôi?"

Nhân viên cửa hàng bối rối vì đột nhiên bị Tô Lan diễn thuyết.

Bọn họ coi thường cô ta từ khi nào? Bọn họ chỉ muốn ngăn cản cô ta lại, để cô ta thanh toán hóa đơn thôi mà!

Tô Lan thẳng lưng, hai mắt đỏ hoe nhìn Hi Tửu đang đứng ở một bên: "Tửu Tửu, nếu như cậu thấy tớ mặc bộ váy giống cậu, cướp ánh đèn sân khấu của cậu, vậy thì tớ sẽ không mua chiếc váy này nữa. Cậu đừng tức giận. Tớ không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà hủy hoại tình bạn bao năm của chúng ta."

"Không cần. Cô có thể mua nó. Dù sao giữa chúng ta cũng không có quan hệ gì. Cô cũng không thể cướp ánh đèn sân khấu của tôi." Hi Tửu chân thành khuyên Tô Lan: "Đúng lúc cũng có thể để cho người khác nhìn, cùng một chiếc váy, thì ra cũng có thể mặc xấu đến như vậy."

Tô Lan bị Hi Tửu chế giễu, im lặng nắm chặt tay. Nhưng cô ta vẫn duy trì bộ dạng đáng thương, lén lút nhìn về phía Tạ Quân.

Nam chủ của cô ta nhất định sẽ không nhìn nổi chuyện cô ta bị nhân viên cửa hàng và Hi Tửu gây khó dễ.

Giống như trong nguyên bản cuốn tiểu thuyết, anh nhất định sẽ mua tất cả quần áo trong cửa hàng này đưa cho cô ta, còn mua luôn cửa hàng này để giúp cô ta trút giận.

Đến lúc đó, Hi Tửu chắc chắn sẽ ghen tị với cô ta.

Tô Lan nghĩ nghĩ, cô thấy Tạ Quân nhíu mày, chân dài bước tới.

Tô Lan cúi đầu che giấu khóe môi cong lên.

Giọng nói từ tính trầm thấp của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu: "Cô ta bắt nạt cô?"

Tô Lan rơi lệ lắc đầu: "Tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi. Hi Tửu không có bắt nạt tôi, cô ấy chỉ là giận tôi, tôi không trách cô ấy..."

Cô ta hơi ngừng lại, bởi vì lúc cô ta vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tạ Quân đang đứng trước mặt Hi Tửu, hơi quay đầu lại, hờ hững nhìn cô ta: "Cô này, tôi không nói chuyện với cô."

Tô Lan chậm rãi hiện lên dấu chấm hỏi.

Nam chủ của cô ta đâu?

Tại sao ánh mắt anh ấy nhìn Hi Tửu lại tình sâu như biển như vậy?

A a a a, nam chủ này có nhận sai người không?

“Tôi tên là Tô Lan!” Tô Lan hận không thể lay Tạ Quân cho anh tỉnh táo lại.

Ánh mắt Tạ Quân càng thêm chán ghét. Anh ta liếc mắt nhìn nhân viên bán hàng: "Mấy người đem cô ta qua một bên."

Nhân viên cửa hàng gật đầu, chìa tay ra: "Quý khách, mời ngài qua đây tính tiền."

Hi Tửu nhìn thấy Tô Lan bị lôi đi, lòng tiểu nhân cười đến lăn lộn.

Có điều cũng có đặt ra câu hỏi, tại sao vầng hào quang của nữ chủ đột nhiên không nhạy nữa?

Cô nhớ là trong cuốn tiểu thuyết nguyên bản, vì để làm nổi bật cốt truyện, chi tiết tình cảm sẽ được viết rất vội vàng. Nam chủ đã có cảm tình với nữ chủ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mặc dù một số độc giả đã đặt câu hỏi tình cảm mà nam chủ dành cho nữ chủ là quá khó hiểu.

Nhưng mà về sau, nam chính luôn vả mặt giúp nữ chính. Tình tiết vừa ngọt ngào vừa sảng khoái khiến độc giả rất hài lòng, cho nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua logic không ăn khớp kia.

Nhưng mà Tạ Quân lúc nãy không có phản ứng gì với Tô Lan?

Ngược lại, anh ta biết cô, còn rất quan tâm đến cô?

Trong nguyên tác, lúc Tạ Quân trở về nhà họ Tạ, nhưng vẫn chưa được nhà họ Tạ hoàn toàn chấp nhận.

Nguyên thân và Tạ Tứ kết hôn, không có nghi lễ, người của nhà họ Tạ thực sự gặp qua nguyên thân cũng không nhiều. Đứa con hoang Tạ Quân càng không có tư cách, cũng không có cơ hội gặp nguyên thân.

Lẽ nào... Cốt truyện đã chệch khỏi quỹ đạo từ lúc cô xuyên sách?

Nguyên thân không chỉ có quan hệ mập mờ với người mẫu và chị gái của Tạ Tứ, mà còn con mẹ nó lén lút quan hệ với em trai cùng cha khác mẹ, kẻ thù một mất một còn của Tạ Tứ?

Nếu như điều này để cho nhân vật phản diện bệnh kiều Tạ Tứ biết...

Cả người Hi Tửu liền thấy không tốt, chậm rãi thu hồi nụ cười.

“Có thể mời cô đi ăn trưa không?” Giọng nói của Tạ Quân cực kỳ ôn nhu.

Hi Tửu suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Có câu nói biết mình biết ta trăm trận trăm thắng. Cùng đi ăn một bữa với Tạ Quân, xem giữa anh ta và nguyên thân rốt cuộc có quan hệ gì, để lên kế hoạch sau này.

Cả Hi Tửu và Tạ Quân đều không có tâm tư ăn cơm.

Tạ Quân đặt đũa xuống, lấy khăn lau miệng, hạ giọng nói: "Chị dâu."

Quả nhiên là nhận ra cô.

Hi Tửu bình tĩnh lau miệng.

“Tôi muốn làm giao dịch với chị dâu.” Tạ Quân đẩy một tấm thẻ qua: “Tôi muốn nhờ chị dâu giúp tôi lưu ý xem anh tôi có làm hành động gì. Nếu có, làm ơn nói cho tôi biết. Tất nhiên, tôi sẽ không để chị dâu khổ cực không công."

Hi Tửu nhìn thấy tấm thẻ, cũng đã động lòng, có điều vẫn là nhịn xuống, bình tĩnh nói: "Tôi rất yêu Tạ Tứ, tôi sẽ không phản bội anh ấy."

Tạ Quân cúi đầu trầm thấp cười, dùng giọng điệu mê hoặc cô: "Chị dâu, tôi là em trai của Tạ Tứ, làm sao có thể làm tổn thương anh ấy được? Tôi cũng là vì nghĩ cho cô. Cô hãy nghĩ xem, anh trai tôi bây giờ vẫn chưa tiếp nhận nhà họ Tạ, cũng đã có rất nhiều người phụ nữ nhớ thương anh ấy. Chờ đến lúc anh ấy thực sự trở thành người đứng đầu nhà họ Tạ, liệu cô có còn chỗ đứng bên cạnh anh ấy hay không?"

Hi Tửu nhìn Tạ Quân một lúc.

Xác định trong ánh mắt của anh ta chỉ có ý tứ "Tôi muốn lừa dối cô, tôi muốn lợi dụng cô".

Như trút được gánh nặng.

Xem ra nguyên thân không có một chân* với Tạ Quân.

*Có một chân: Từ này ám chỉ việc nɠɵạı ŧìиɧ.

Tạ Quân này 80% là đã tìm người điều tra cô, nghĩ cô là loại não tàn không có chỉ số thông minh, cho nên anh ta mới lấy tấm thẻ ngân hàng này ra để lừa gạt cô.

Thật tốt quá!

Trong lòng Hi Tửu có con ruồi xoa xoa tay.

Bây giờ cô rất cần người cầm tiền đến lừa gạt cô!

Thấy Hi Tửu không nói gì, Tạ Quân nghĩ là cô đang đấu tranh tư tưởng gay gắt, cho nên thêm lửa thêm củi đúng lúc.

“Còn nữa...” Tạ Quân liếc nhìn túi mua sắm của Hi Tửu. Loại thương hiệu cấp bậc này, thiên kim hay phu nhân của nhà họ Tạ đều chướng mắt, có thể thấy được Tạ Tứ không chu cấp tiền tiêu vặt cho Hi Tửu. Tạ Quân càng tự tin hơn: "Chị dâu, bây giờ hẳn là rất thiếu tiền nhỉ? Phụ nữ không có tiền, sẽ không thể ăn mặc đẹp, vậy thì làm sao có thể giữ được trái tim của người đàn ông của mình?"

Anh còn tỏ vẻ tốt bụng: "Chị dâu, đừng lo lắng. Cho dù có một ngày tôi trở thành gia chủ của nhà họ Tạ, tôi cũng sẽ không bạc đãi cô và anh ấy. Khi đó, bất luận là cổ phần hay tiền, bất cứ lúc nào cô cần, tôi cũng sẽ thỏa mãn cô. Còn có..."

Còn có?

Đừng có lằng nhằng nữa!

Hi Tửu lớn tiếng nức nở, ngắt lời Tạ Quân, duỗi tay ra, chuẩn xác cầm lấy thẻ ngân hàng, vẻ mặt đau khổ: "Anh nói đúng. Hiện tại A Tứ không yêu tôi. Nếu như anh ấy thật sự trở thành gia chủ, nhất định sẽ vứt bỏ tôi. Tôi đồng ý. Anh đừng lo lắng. Tôi sẽ giúp anh chú ý đến những hành động của Tạ Tứ."

Tạ Quân cong môi, hài lòng nhấp một ngụm trà.

Thật đúng là một người phụ nữ dễ bị lừa gạt.

Hi Tửu cầm thẻ đi thẳng đến ngân hàng, thấy số dư hiện ra 500 vạn, vui vẻ xoay một vòng.

Vẫn là Tạ Quân hào phóng!

Bản thân là con riêng không quyền thế, vậy mà chịu chi 500 vạn cho việc vô ích, quả là một người tốt bụng hào phóng!

Về đến nhà, Hi Tửu chạy thẳng đến thư phòng của Tạ Tứ, khóc như mưa: "Ông xã, em muốn nói với anh một chuyện. Tên em trai con riêng kia của anh..."