Chương 2: Trùm Phản Diện

Khi Cố Kiều nghe thấy họ hét lên từ "Lục Ti Lễ", cuối cùng cô cũng xác định rằng người đàn ông yếu đuối ngồi trên xe lăn chính là trùm phản diện trong sách.

Sở dĩ anh ta hiện tại yếu ớt như vậy, giống như sắp chết, là bởi vì virus đang cải tạo thân thể anh ta, trong quá trình cải tạo, anh ta sẽ luôn yếu ớt như vậy, nhưng sẽ không chết, chỉ cần anh ta có thể sống sót, anh ta sẽ trở thành tồn tại mạnh mẽ hơn cả nam chính.

Tuy nhiên, dù sao anh ta cũng là nhân vật phản diện, là trùm cuối nên không thể tiến hóa hoàn toàn không thể đi, chính vì vậy bị nam chính gϊếŧ chết.

Ai bảo lúc đó tất cả người theo anh ta đều đã chết, không có người bảo vệ, anh ta có không thể chết sao?

Nhớ ngày đó khi cô đọc đoạn này, cô đã từng cảm thấy tiếc cho trùm phản diện, không có cách nào, ai bảo miêu tả ngoại hình của anh ta hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cô! Cô chỉ thích những người đàn ông đẹp trai, nhất kiểu đàn ông đẹp trai bị bệnh mềm mềm yếu yếu.

Thiết lập này thú vị biết bao, đè lên hoặc làm gì đó trong lòng thật thoải mái!

Về phần nam chính, cô khi nghĩ đến việc nam chính thích nữ chính, lập tức cảm thấy chán ghét, nữ chính Cố Vân dựa vào quan hệ tìиɧ ɖu͙© với nam giới để lấy được tinh hạch và từng bước một nâng dị năng chữa trị của mình tăng cấp. Trên cơ bản, nam giới ai cũng có một chân với cô ta, cô ta là một người lăng nhăng và bẩn thỉu.

Cố Kiều đương nhiên chướng mắt cô ta, Cố Kiều cô là một cô gái nghiêm túc chung tình, khi yêu liền yêu, khi quan hệ đạt đến một mức độ nào đó, một số chuyện sẽ tự nhiên xảy ra. Nếu không thích thì chia tay, tìm một người khác.

Cô luôn tuân thủ quan niệm này và sẽ không bao giờ làm chuyện kiểu như một chân đạp mấy thuyền, NP này. Dưới cái nhìn của cô, quan hệ tìиɧ ɖu͙© như vậy thật vô nghĩa vì hai người chỉ Cố Vân tìиɧ ɖu͙© mà không có tình yêu. Mặc dù có vài lời cũng nói làʍ t̠ìиɦ, làʍ t̠ìиɦ, càng làm càng yêu.

Cũng không chắc, hai người yêu nhau, càng làm càng yêu nhau, hai người thích tìиɧ ɖu͙©, cũng ngày càng yêu nhau.

Nhưng người này yêu cái này người kia yêu cái kia, suy cho cùng, tuy khó tìm được người hợp ý nhưng không phải là không thể, tuy nhiên cảm giác hòa hợp tâm hồn sau khi yêu chắc chắn sẽ khác.

Suy nghĩ của cô lệch đi, Cố Kiều kéo suy nghĩ của mình lại, nhìn người đàn ông đã đến trước mặt cô, lập tức hạ quyết tâm!

"Lục Ti Lễ, tôi đã quyết định rồi, tôi muốn anh khỏi bệnh!" Câu này đột nhiên phát ra, bốn người còn lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, loại ngu xuẩn này từ đâu tới? Chưa kể có một số người hoàn toàn không tin, ngay cả bản thân Lục Ti Lễ cũng không tin.

Cố Kiều lúc này mới ý thức được chính mình đã nói ra tâm tư trong lòng, thật xấu hổ. Cô không có năng lực gì đặc biệt, nhiều nhất cô biết nguyên nhân khiến anh yếu đuối. Ngay lúc cô định cười ha ha cho qua chuyện, Lục Ti Lễ liền chặn cô lại bằng một chữ.

"Tốt."

Quạc quạc? Anh nói gì?

Cố Kiều dùng đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Lục Ti Lễ, anh vừa mới nói cái gì? Tốt? Anh tin cô đến vậy sao?

Trên khuôn mặt tái nhợt của Lục Ti Lễ hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Kiều Kiều, đừng nuốt lời."

Bị nụ cười của Lục Ti Lễ làm cho hoa mắt mê thần, đầu óc cô loạn thành bột nhão, lời nói của Lục Ti Lễ giống như anh biết cô? Nhưng trong sách không có viết ——

Chờ chút! Một ý tưởng lóe lên trong đầu cô, cô nhớ lại một chi tiết. Cố Kiều có một thanh mai trúc mã, nhưng tác giả không nhắc đến tên cô ấy, chỉ nói rằng mối quan hệ giữa hai người vô cùng tốt, mẹ của họ cũng là bạn thân, thậm chí họ còn đính hôn. Tuy nhiên, người bạn thời thơ ấu đó không rõ nguyên nhân đã chuyển đi nơi khác, mẹ của Cố Kiều lại qua đời, không còn ai biết chuyện này.

Ngay cả bản thân Cố Kiều cũng ít khi nhớ tới, hiện tại xem ra Lục Ti Lễ nhất định là người bạn thời thơ ấu? Nếu quả vậy thì sẽ có dấu vết Lục Ti Lễ đối nghịch với nam nữ chính.

Cuốn sách chưa bao giờ đề cập đến lý do tại sao Lục Ti Lễ lại đối nghịch với nam nữ chính, có vẻ như đây có thể là lý do.

"Anh là Lục Ti Lễ?" Cố Kiều hỏi thử, thử một lần mới biết được.

“Là em, Kiều Kiều.” Nụ cười trên môi Lục Ti Lễ vẫn chưa tắt, ánh mắt dịu dàng nhìn Cố Kiều. Điều này trực tiếp đánh vào trái tim Cố Kiều.

Woohoo, trùm phản diện trông thật đẹp khi cười! o(╥﹏╥)o

Người đẹp như vậy từ nay sẽ là của cô, hạnh phúc quá, hạnh phúc quá!

Cô vừa khóc lại cười khiến những người xung quanh bối rối, không biết cô đang khóc cái gì, lại đang cười cái gì. Nhưng hình như hai người quen nhau nên cũng không nói gì.

"Khụ khụ!" Một tiếng ho kìm nén vang lên, kéo Cố Kiều thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô vội vàng bước tới, nửa cúi người xuống đối mặt với Lục Ti Lễ.

"Mọi chuyện thế nào rồi? Anh có ổn không?" Vẻ lo lắng trên khuôn mặt Cố Kiều không hề giả tạo, điều này khiến ý cười Lục Ti Lễ sâu hơn.

Cô vẫn như ngày bé.

"Không sao, anh quen rồi." Lục Ti Lễ lắc đầu, nói với Cố Kiều: "Anh giới thiệu bốn người này cho em."

“Chúng em tự giới thiệu, anh đừng nói chuyện.” Giọng nói dịu dàng của cô gái ngăn Lục Ti Lễ lại, sau đó nói: “Tôi là Lục Văn Nguyệt, đây là anh trai tôi.”

Cố Kiều gật đầu đáp: "Xin chào, tôi là Cố Kiều."

"Đây là Liễu Mộng Ly, hiện tại là bác sĩ chịu trách nhiệm chăm sóc anh trai tôi." Lục Văn Nguyệt chỉ vào nữ nhân bên cạnh, Liễu Mộng Ly gật đầu với Cố Kiều.

"Người đứng cạnh Liễu Mộng Ly, người vừa giật cổ áo của cô, là em trai của chị Mộng Ly, Liễu Như Thịnh. Anh ta có võ công tương đối cao, tính tình không tốt, tốt nhất cô nên tránh chọc vào anh ta." Lục Văn Nguyệt vừa nói xong, Liễu Như Thịnh liền không vui, nhưng vì nể mặt Lục Ti Lễ anh ta cũng không phản bác.

"Người đứng thẳng là Võ Như Thanh, tính tình tương đối trầm, anh ấy và Liễu Như Thịnh đều là cấp dưới của anh trai tôi." Sau màn giới thiệu ngắn gọn, Cố Kiều cũng hiểu rõ mấy người bọn họ.

"Ọc ọc——" Cố Kiều vốn muốn nói cái gì, nhưng bụng lại bất mãn phát ra tiếng, khiến cô nhất thời đỏ mặt.

“Đã đến giờ ăn rồi.” Lục Ti Lễ nhẹ nhàng lên tiếng thay Cố Kiều, nhận được ánh mắt cảm kích của Cố Kiều.

Cô tưởng mình có thể ăn một bữa nóng hổi,

nhưng thứ cô nhận được lại là bánh quy nén, Cố Kiều cảm thấy khó nuốt xuống được. Lục Ti Lễ nhìn thấy Cố Kiều khó xử, anh cũng biết như này ủy khuất cô, nhưng không ai trong số họ biết nấu ăn, trong bếp có gạo, mì, rau và thịt, nhưng ngoại trừ anh thì không ai có thể làm được.

"Kiều Kiều, lại đây." Lục Ti Lễ vừa lên tiếng, Cố Kiều liền nhìn anh, những người khác như không nghe thấy gặm bánh quy nén trong tay.

"Đẩy anh vào bếp."

"Vào trong bếp làm gì?" Cố Kiều không hiểu, trong bếp còn có món gì ngon sao?

"Anh biết em không quen ăn bánh quy nén, trong bếp có gạo và rau, nhưng họ không biết cách làm." Lục Ti Lễ nhẹ nhàng giải thích.

Woohoo, tại sao trùm phản diện lại tốt như vậy? Dù thân thể anh đã như thế này, anh vẫn không quên cho cô ăn uống đầy đủ.

Yêu rồi, yêu roiif! Vì thế Cố Kiều ưỡn ngực nói: "Không sao, em sẽ làm."

Trên mặt Lục Ti Lễ đầy kinh ngạc, "Em có thể làm được sao?"

Cố Kiều gật đầu, cha cô thường xuyên vắng nhà, nếu không biết nấu nướng thì cô sẽ chết đói, cho nên kỹ năng nấu nướng của cô cũng khá tốt.

Lục Ti Lễ có chút bối rối và kinh ngạc nhìn Cố Kiều đang bận rộn làm việc trong bếp, đôi bàn tay trắng nõn như lá hành của cô đang nấu ăn.

Rõ ràng cô là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước!

Ai đã bức ép Kiều Kiều thành như thế này, chắc chắn là con gái của tiểu tam đó, nhất định là vậy! Cố Kiều không biết lúc này Lục Ti Lễ đã hận Cố Vân, nếu biết, cô cũng sẽ im lặng.