Chương 4-1: Mập mờ

"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa đột ngột khiến Cố Kiều giật mình tỉnh giấc khỏi du͙© vọиɠ, cô lập tức rời xa Lục Ti Lễ, cuộn gần hết chăn bông, chỉ để lại người đàn ông cô đơn nằm trên giường ủy khuất nhìn cô.

"Anh ơi, tối nay anh uống thuốc chưa?" Giọng nói của Lục Văn Nguyệt vang lên ở ngoài cửa, loại chuyện này bị em gái người ta cắt ngang, thật sự rất thẹn thùng.

Cố Kiều vùi mình trong chăn, chỉ lộ ra hai con mắt, như một con Hamster nhỏ nhìn xung quanh.

"Khụ khụ, anh uống rồi, buổi tối nay có chút lạnh." Lục Ti Lễ vừa nói vừa vòng tay ôm lấy cánh tay, tựa hồ rất lạnh.

“Viu!” Cố Kiều ném chăn qua, phủ lên đầu Lục Ti Lễ.

Nói đùa gì thế! Đêm đã khuya, nếu Lục Văn Nguyệt thật sự tiến vào dù không có gì cũng không nói rõ được.

Lục Văn Nguyệt ở ngoài cửa vẻ mặt khó hiểu, anh trai cô đang nói nhảm cái gì vậy? Từ ngày tận thế trời đã không còn lạnh nữa, hôm nay không bật điều hòa đang nóng chết người đây, được không?

Tuy nhiên, là em gái ruột của Lục Ti Lễ, cái khác không có, trí thông minh của cô lại có cùng đẳng cấp với Lục Ti Lễ.

“Vậy em đi lấy chăn mang đến cho anh.”

Khi Lục Ti Lễ kéo chăn bông che đầu ra, Cố Kiều đang mặc chiếc áo phông rộng màu đen của anh, cổ áo phông đã trượt xuống bờ vai cô, để lộ một nửa bộ ngực cùng núʍ ѵú đỏ hồng của cô, vẻ mặt hốt hoảng chui vào tủ quần áo.

"Kiều Kiều, em đang làm gì vậy?"

Lục Ti Lễ ôm chăn, hứng thú nhìn cô chui vào tủ, Cố Kiều trừng mắt liếc nhìn anh một cái: “Rầm!” Cô nhốt mình trong tủ.

"Anh ơi, em đến đưa chăn cho anh."

Chân trước Cố Kiều vào tủ, chân sau Lục Văn Nguyệt ôm chăn đi tới.

“Mời vào.” Lục Ti Lễ chỉnh trang quần áo ngồi dậy, Lục Văn Nguyệt ôm chăn đi vào phòng.

"A?" Lục Văn Nguyệt nhìn chung quanh, lại không thấy người mình muốn gặp. Cô rõ ràng nhìn thấy Cố Kiều vào phòng Lục Ti Lễ, chưa đi ra ngoài.

"Anh à, anh nên chú ý, sức khỏe anh không tốt."

Lục Văn Nguyệt nhìn thấy đôi môi hồng hào của anh trai mình, vừa nhìn đã biết anh chắc chắn vừa hôn, đuôi lông mày cũng mang theo sắc xuân, rõ ràng là vừa xảy ra chuyện gì đó không thích hợp với thiếu nhi, cô nháy mắt ra hiệu, trông rất tinh quái.

"Xem ra Võ Như Thanh thể lực không ổn lắm." Lục Ti Lễ rất bình tĩnh nói, kỳ thật anh đã biết mối quan hệ giữa Lục Văn Nguyệt và Võ Như Thanh từ lâu, đồng thời cũng nhìn thấy dấu hôn giấu sau lưng cô. Đây là Không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy nó, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói, con bé này còn nghĩ rằng mình đã giấu rất tốt.

"A, anh, em buồn ngủ, em về đi ngủ đây." Lục Văn Nguyệt mặt đột nhiên đỏ lên, cô có chút bối rối và tức giận, vứt chăn bông, vứt quần áo vắt chân lên cổ chạy về phòng mình, rõ ràng là muốn quay về tìm Võ Như Thanh tính sổ.

"Em định trốn bao lâu? Khụ khụ."

Lục Ti Lễ không giấu được nụ cười trên môi, nhưng lại không thể kìm nén được cảm giác ngứa ngáy từ cổ họng dâng lên.

Cố Kiều có chút lúng túng đi ra khỏi tủ, cô đã mặc áo thun đàng hoàng rồi, vẻ mặt tự nhiên hơn rất nhiều.

"Đi ngủ đi, muộn rồi."

Lục Ti Lễ tựa hồ không có chú ý tới tâm tình nhỏ của cô, mà rất nhẹ nhàng gọi cô lên giường nghỉ ngơi, còn đưa cho cô một chiếc chăn bông mới.

Một người một chăn, bây giờ sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Cố Kiều lần này ngủ không an ổn, trong giấc mơ luôn có người vô hình gọi bên tai cô, gọi tên cô, giống như gọi hồn, giống như cô đã chết vậy!

Thật khó chịu, rõ ràng cô vẫn còn sống, được không? Cô tức giận đến không nhịn được muốn lớn tiếng một trận với đối phương, đang ngủ ngon, la hét cái gì!

Vừa mở mắt ra, nhìn thấy Lục Ti Lễ hai má đỏ bừng, cô liền tỉnh táo, lập tức ngồi dậy.

"Anh không sao chứ? Có đau không?" đôi mắt to của Cố Kiều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lục Ti Lễ, vẻ mặt áy náy và có chút bất an, cẩn thận dùng ngón tay chạm vào má anh.

"Kiều Kiều, thổi một chút sẽ không đau nữa."