Chương 5: Dự đoán

Ngay lúc Cố Kiều vừa động tâm, bên ngoài phòng tắm vang lên giọng nói của Lục Ti Lễ: "Kiều Kiều, anh đi lấy một ít quần áo của Văn Nguyệt, thức ăn để trên bàn."

"Được."

Hu hu, trên đời hiếm có người đàn ông ân cần và hiểu chuyện như vậy!

Cố Kiều có chọn lọc quên đi chuyện tối qua, cô là người có chút đầu óc yêu đương, chỉ cần một anh chàng đẹp trai đối xử tốt với cô, cô sẽ yêu anh ta, hoàn toàn quên đi mọi chuyện khó chịu trước đó.

Sau khi thay quần áo xong, Cố Kiều phát hiện kích cỡ quần áo lại vừa vặn đến lạ thường, thật quá tuyệt!

Tuy nhiên, cô không tiếp tục xoắn xuýt mà ăn xong đồ ăn trên bàn rồi đi xuống lầu.

Một nhóm năm người đang họp ở tầng dưới, nhưng không ai lên tiếng, như thể đang đợi cô.

"Kiều Kiều, ngồi ở đây."

Lục Ti Lễ vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh anh, Cố Kiều như một người vợ nhỏ đặt bát đĩa xuống, ngoan ngoãn chạy tới, ngồi ở trên sô pha bên cạnh anh.

"Tận thế đã được ba tháng, chúng ta cũng nên xuất phát, các ngươi có ý kiến

gì không?" Lục Ti Lễ là người đầu tiên mở miệng, thương lượng nên đi đâu.

"Bây giờ Võ Như Thanh và tôi là hai người duy nhất trong đội đã thức tỉnh dị năng công kích. Văn Nguyệt và chị A khó có thể tự bảo vệ mình. Bây giờ lại có thêm một gánh nặng nữa." Liễu Như Thịnh luôn nói chuyện không khách khi, hắn từ trước đến nay ưa thích ăn ngay nói thật, Cố Kiều thoạt nhìn tựa như là loại người được chiều chuộng lớn lên, là gánh nặng mang theo bên mình.

Hắn có thể bảo vệ Liễu Mộng Ly, Võ Như Thanh có thể bảo vệ Lục Văn Nguyệt, còn Lục Ti Lễ, hai người bọn họ miễn cưỡng có thể bảo vệ, nhưng thêm một người nữa, ai có thể bảo vệ cô?

Thành thật mà nói, vào thời điểm quan trọng có lẽ không ai có thể bảo vệ được cô.

"Tôi nói tôi có dị năng, anh có tin không?"

Cố Kiều ánh mắt sâu thẳm nhìn Liễu Như Thịnh, tuy rằng cô không có dị năng, nhưng cô biết rõ kịch bản, hoàn toàn có chiếm lấy tiên cơ! Cướp nam chính và nữ chính!

"Cô có thể thức tỉnh được loại dị năng nào?" Liễu Như Thịnh hiển nhiên không tin, hắn không cho rằng Cố Kiều có thể chịu đựng được thống khổ khi thức tỉnh dị năng.

"Dự đoán, tôi có thể đoán trước được những chuyện quan trọng, đặc biệt liên quan đến Lục Ti Lễ." Cố Kiều vừa nói vừa liếc nhìn Lục Ti Lễ, sao cô lại có cảm giác như đột nhiên tỏ tình vậy?

"Tôi không tin! Cô muốn chứng minh thế nào?"

“Ba ngày sau, lúc 0 giờ sẽ có một sao băng rơi. Sau khi sao băng này rơi, nhiệt độ sẽ giảm mạnh và chúng ta sẽ bước vào một mùa đông lạnh hơn trước.”

Cố Kiều nhớ lại nội dung câu chuyện trong trí nhớ, thời gian trôi qua rất nhanh! Cô phải nhanh chóng giục Lục Ti Lễ và những người khác thu thập vật tư, hiện tại bọn họ đang ở phía bắc, phải di chuyển về phía nam càng sớm càng tốt.

“Ti Lễ, chúng ta cần thu thập vật tư, mau chóng rời khỏi đây, di chuyển về phía nam.”

“Kể từ tận thế đến nay mới có ba tháng, dị năng của mọi người cũng không cao lắm, cho nên chỉ cần có vũ khí trong tay thì không cần lo lắng. Em biết đường nào sẽ gặp ít tang thi hơn.”

Lời nói của Cố Kiều trấn trụ Liễu Như Thịnh, bởi vì những gì cô nói có vẻ là sự thật không giống như bịa đặt.

Lục Ti Lễ hoàn toàn tin tưởng Cố Kiều, nhưng vì Liễu Như Thịnh, anh phải đợi đến 0 giờ ba ngày sau, chỉ sau khi tận mắt chứng kiến

tất cả những điều này, Liễu Như Thịnh mới thực sự bị tin phục.

Liễu Như Thịnh và Võ Như Thanh được phái ra ngoài thu thập vật tư, Cố Kiều đi theo Lục Ti Lễ về phòng trên lầu.

“Anh nghe Như Thịnh nói em từ ban công biệt thự bên cạnh nhảy qua?”

Cố Kiều nghe Lục Ti Lễ nhắc đến chuyện ngày hôm qua, cô không có ý giấu diếm, gật đầu.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Cố Kiều kể cho Lục Ti Lễ chuyện xảy ra ở nhà, nhà họ Cố bị Trương Dương tiếp quản, Cố Vân trở thành đồ chơi dưới háng của gã ta và bị đυ. cả ngày.

Khi nghe nói Trương Dương muốn ra tay với Cố Kiều, trong đôi mắt đen láy của Lục Ti Lễ tràn ngập sát ý.

"Em không sao. Không phải em đã trốn thoát sao? Và em còn gặp được anh."

Cố Kiều nắm lấy bàn tay hơi lạnh của anh, chớp chớp mắt, hoạt bát vui tươi.

Lục Ti Lễ đặt tay phải lên mu bàn tay cô, trên môi nở nụ cười, nhưng trong lòng anh đang nghĩ cách gϊếŧ hai người này như thế nào để khiến bọn chúng đau khổ.

Hai người bị Lục Ti Lễ ghi thù hoàn toàn không biết, Trương Dương vốn tưởng Cố Kiều căn bản không thể trốn thoát nên không quan tâm đến việc cô trốn chạy, chỉ tập trung vào việc thao nữ nhân dưới háng gã.

Cố Vân vốn là đại tiểu thư cao cao trên cao của nhà họ Cố, làm sao gã ta, một nhân viên bảo vệ nhỏ, có cơ hội thèm muốn vẻ đẹp này? Bây giờ tận thế đã đến, gã có dị năng, cuối cùng gã ta cũng có cơ hội để suy nghĩ của gã thành sự thật, khiến đại tiểu thư cao cao trên cao phóng đãng rêи ɾỉ dưới háng gã.

Càng như vậy hắn càng hưng phấn, gậy thịt trong tiểu huyệt chặt chẽ của gã càng cứng hơn, qυყ đầυ nắm lấy điểm mẫn cảm ra sức mài, nghe tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của người phụ nữ càng khơi dậy ham muốn tìиɧ ɖu͙© trong gã.

"Mẹ nó, thật da^ʍ!" Trương Dương hai tay bóp eo thon của người phụ nữ, eo gã không ngừng chuyển động, côn ŧᏂịŧ thô đen của gã ra vào huyệt nước, tạo thành bọt trắng xung quanh cửa huyệt, không gian trong căn phòng bịt kín tràn ngập mùi tanh tanh, ga trải giường phủ đầy những vết nước lớn do dâʍ ɖị©ɧ âm thấm ướt.

"Kẹp chặt ông đây một chút!" Trương Dương rút một tay đánh vào mông nữ nhân, cảm giác được theo âm thanh vang lên thịt huyệt kẹp côn ŧᏂịŧ gã ta, càng dũng mãnh đâm vào.

"A ~ Ư." Người phụ nữ liên tục rêи ɾỉ đứt quãng, cô ta dường như đã cạn kiệt sức lực, ngay cả sức rêи ɾỉ của cô ta cũng không còn. Người đàn ông rất bất mãn càng ra sức vỗ mạnh vào mông cô ta hơn, gậy thịt của gã cũng càng thêm ra sức đâm vào bên trong huyệt.

"Kêu lên cho ông."

Trương Dương rất không hài lòng với tiểu huyệt bị thao lỏng, lật người phụ nữ để cô ta đối mặt với gã, rút gậy thịt ra, ngồi lên mặt người phụ nữ và đẩy gậy thịt của gã vào cái miệng bị thao mở chảy đày nước miếng kia, lấp đấy nó.

Cảm thụ gậy thịt được cái miệng mềm mại ấm áp bao bọc, Trương Dương cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Gã không ngờ Cố Vân lại không chịu được thao nhiều, gã mới thao với cô ta có một tuần, tiểu huyệt cô ta sao đã lỏng? Gã nhìn xuống khuôn mặt thanh tú mang theo nước mắt, lại nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ của Cố Kiều.

Vừa nghĩ đến khuôn mặt Cố Kiều vừa thao miệng của Cố Vân, Trương Dương cảm thấy gã sắp xuất tinh, chỉ vừa nghĩ đến việc làʍ t̠ìиɦ với Cố Kiều, người kia còn mềm mại hơn cả hoa, lập tức mất đi ham muốn đối với Cố Vân.

Sau khi vội vã xuất tinh, gã ta không mặc quần áo, cũng không quan tâm đến Cố Vân nửa sống nửa chết bị gã hành hạ trên giường, gã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như thế chuẩn bị bắt Cố Kiều, bắt được giải quyết ngay tại chỗ!

Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến côn ŧᏂịŧ gã cương cứng!

Trên người Cố Vân không có chỗ nào tốt, toàn vết bầm tím và tϊиɧ ɖϊ©h͙, loang lổ, cửa huyệt của cô ta lúc này đã mở rộng, sưng tấy đỏ bừng, có thể thấy rõ chất dịch đυ.c màu trắng đυ.c chảy ra từ đó.

Cô ta đã bị kéo vào vực thẳm của du͙© vọиɠ, trong một thời gian dài không thể hồi phục. Bảy ngày bảy đêm làʍ t̠ìиɦ đã khiến cô ta đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© và biến cô ta thành một con búp bê không có tư tưởng.

Mà lúc này Cố Kiều vốn phải bị Trương Dương thao, làm Cố Kiều đến chết đi sống lại, hoa huyệt bị xé rách khiến Cố Kiều đau đớn không thôi, tràn ngập máu tươi, nội tâm Cố Vân sinh ra ý nghĩ mãnh liệt Cố Kiều sẽ giống cô ta. Ý nghĩ khiến cô ta thức tỉnh dị năng chữa trị, có thể chữa lành bản thân và mang lại vui sướиɠ cho bản thân, kèm theo hoa huyệt có thể chữa trị cho đàn ông, cùng đủ loại đàn ông giao hợp, hấp thụ năng lượng thăng cấp dị năng chữa trị nhưng lúc này ý nghĩ đó lại chưa xuất hiện.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc Cố Vân sẽ không trở thành nữ chính nữa.

Cố Kiều không biết điều này, nhưng hướng đi của cốt truyện đã thay đổi vì sự xuất hiện của cô.

Trương Dương lục soát toàn bộ biệt thự nhưng không tìm thấy Cố Kiều, mãi đến khi gã ta nhìn thấy tấm trải giường treo trên ban công mới phát hiện Cố Kiều đã bỏ trốn! Cô không những chạy thành công mà còn chạy sang nhà bên cạnh!

Trương Dương có thể từ bỏ một khối thịt béo như vậy sao? Tất nhiên là không thể!

————————————————————————————

Lời tác giả: Gần đây tôi đã bắt đầu làm việc chăm chỉ! (^-^)V