Chương 162: Gặp lại nhau

Thỉnh thoảng, sau một ngày làm việc căng thẳng, Yên Nhi thường ghé qua quán izakaya này để tự thưởng cho bản thân mình vài món ăn nhẹ vào giữa đêm.

Kể từ khi một nhân viên pha chế mới đến cách đây vài tháng, cô thường đến đây nhiều hơn. Sau khi tan làm, cô tự đi tàu đến đây gần như hai ngày một tuần chỉ để gặp anh trò chuyện một chút. Gần đây Duy Minh vừa đi học vừa đi làm ở công ty, không hề có thời gian về nhà. Có khi phải tạm hoãn việc đến trường để đi công tác, quả thât rất bận rộn...

Gần đây, cô cũng vì bận rộn với các dự án và bài tập nhóm trên lớp, đã hai ba tuần không đến, và cô đang rất mong được gặp anh chàng tỏa nắng kia.

Nhưng khi đến quán, cô thấy đầu bếp không phải là người mình muốn gặp. Không có ai đằng sau tấm màn ngắn, và thất vọng chực chờ trong tâm trạng.

Tâm trạng chán chường bỗng trở nên cảm thấy mệt mỏi hơn khi cô lựa chọn một số món ăn ngẫu nhiên.

Nhưng khi có người mang đồ uống đến, cô thấy mình không thể thưởng thức chúng giống như trước. Cô nghĩ việc nhận lỗi và làm việc quá giờ đã đủ khó khăn rồi, nhưng mong muốn được nhìn thấy thứ gì đó đẹp đẽ của mình không phải là điều quá xa xôi.

Nếu không đến izakaya, cô đã về nhà sớm. Nhưng tự hỏi liệu việc đến đây chỉ vì một bức ảnh trên IG có đáng không.

Nếu không đến izakaya, cô đã về nhà tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.

Cô chống tay lên bàn quầy bar để chống cằm, cúi đầu phàn nàn rằng lẽ ra không nên đến đây ăn khuya chỉ vì bức ảnh IG đó.

Chợt từ sau tấm rèm ngắn bước ra ngoài, gật đầu với những đồng nghiệp đã chuẩn bị nguyên liệu hỗ trợ cho anh.

Khi nhìn thấy Yên nhi ngồi ở trước quầy bar, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên.

"Quý khách không dùng ô liu đen trong hải sản và salad sao?"

Một giọng nói lười biếng và từ tính vang lên trên đầu cô, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi mắt đang cười của anh.

Phó Hướng Hoan lấy hải sản từ tủ lạnh thủy tinh ra, cá hồi thái hạt lựu gọn gàng, sò điệp sống thái lát, rưới nước sốt Nhật Bản lên và khuấy đều.

Lau đi những giọt nước bên cạnh bát, anh đưa bữa ăn ra bàn.

“Đây, món salad đặc biệt không có ô liu đen của chị, xin hãy dùng từ từ.” Anh mỉm cười rạng rỡ với Yên Nhi.

Nụ cười này...đêm nay thật đáng giá.

Cô gắp salad bỏ vào miệng, xà lách trộn đều phủ đều nước sốt Nhật Bản sảng khoái, cô nheo mắt nhai kỹ.

Mọi cảm xúc tiêu cực, đau khổ đều được giải tỏa ngay lập tức. Cô ngước mắt lên thì thấy Phó Hướng Hoan đang mỉm cười với cô.

Nhìn dáng người xinh đẹp trước mặt, trên đôi má trắng nõn của cô ấy có chút phấn hồng, dấu vết trên má trái mơ hồ hiện lên dưới bóng tóc.

Phó Hướng Hoan đầu lưỡi chạm vào răng hổ, khóe miệng ý cười càng sâu.

“Quý khách, thử món ăn mới phát triển gần đây xem.” Anh bưng một bát canh nóng hổi khói trắng đưa cho Yên Nhi

“Thật thơm!”

Mùi thơm đậm đà của thịt bò trộn lẫn với mùi ngưu bàng, mùi thơm thoang thoảng.

Trong bát canh là những viên sợi ngưu bàng nhỏ màu nâu nhạt, bên dưới có vài miếng thịt bò, màu vàng nhạt của nước canh khiến cả bát canh trông tươi tắn và trang nhã.

Cô cầm thìa múc lên, vừa đưa vào miệng, mùi thơm của cây ngưu bàng đã quét qua vị giác của cô, theo sau là vị ngọt đậm đà của thịt bò, cuối cùng lại có một chút cay nhẹ phảng phất.

Yên Nhi bị bát canh này làm cho kinh ngạc, đôi mắt mở to không thể tin được.

Vẻ mặt kinh ngạc của cô khiến Phó Hướng Hoan vô cùng hài lòng, khóe môi anh hơi nhếch lên.

"Ăn đi nhìn gân bò đi. Tôi cố ý cắt thành từng khối lớn để ăn ngon hơn."

Gân bò được hầm cho đến khi mềm tan trong miệng, ăn cùng ngưu bàng cắt nhỏ vẫn giữ được độ giòn, rất ngon. tạo ra sự thay đổi lớn về kết cấu.

"Đây là món ăn mới anh nghĩ ra à? Thật tuyệt đấy!" Yên Nhi khen ngợi từ tận đáy lòng.

Cô chỉ biết một vài món ăn đơn giản nấu tại nhà, có lẽ cả đời cô sẽ không bao giờ nấu được món ăn thần kỳ này.

Phó Hướng Hoan gật đầu, đột nhiên cúi người về phía nàng, nghiêng người tới trước mặt nàng, nhỏ giọng như muốn nói ra bí mật:

“Quý khách có thể gọi ta Hướng Hoan, hoặc là A Hoan.”

Trên người hắn mùi hương gỗ nhẹ bay tới đỉnh đầu mũi của cô ấy.

Cô liếc nhìn tấm bảng kim loại có khắc Kazuya trên ngực và nghi ngờ hỏi: "Hướng Hoan? Tên thật của anh?"

"Ừm" hắn chăm chú nhìn chằm chằm Cô nói.

Yên Nhi cụp mắt xuống, im lặng uống canh, không có nhiều phản ứng. Nghe như anh ta chỉ đang lừa một cô bé thôi...

Anh trai biết tán gái chắc chắn phải có nhiều mối quan hệ, cô ấy cần phải tỉnh táo lại và đừng để mình thất vọng như vậy nữa.

Cô lén lút ngước mắt lên liếc nhìn Phó Hướng Hoan đang nói chuyện với đồng nghiệp, anh dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại đón nhận ánh mắt của cô, hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên nụ cười lấp lánh.

Nó giống như một mũi tên nhắm chính xác vào cô, đâm thẳng vào trái tim màu đỏ và xuyên qua trái tim cô.

Không, không, không...

Cô đã có Duy Minh rồi! Nhưng... ai có thể cưỡng lại một đứa em trai trẻ trung như vậy cô nghĩ chắc chỉ vì cô xem hắn như em trai thôi!

Cắn đũa, ánh mắt cô không khỏi liếc về phía Phó Hướng Hoan, người đang mặc bộ đồng phục yukata Nhật Bản màu xanh đậm ở quán bar.

Anh ta cao và có đôi bàn tay dài, những ngón tay với các khớp rõ ràng, mảnh khảnh và trắng trẻo, những đường gân rõ ràng trên mu bàn tay gợi nhớ đến những nét kỳ quặc, những đường cơ trên cánh tay của anh ấy có thể mơ hồ cảm nhận được từ ống tay áo xắn lên. .

Cô không khỏi tự hỏi, cảm giác được đôi tay này nắm giữ sẽ như thế nào?

"Quý khách"

“Hả?” Giọng nói lười biếng đặc trưng đưa cô trở về với dòng suy nghĩ vẩn vơ.

Phó Hướng Hoan khóe môi hiện lên một nụ cười ngượng ngùng, hắn có chút khẩn trương nhìn cô.

Ôi chúa ơi, trông thật dễ thương và ngượng ngùng!

Cô cảm thấy như mình lại bị đánh mạnh, và bắt đầu lo lắng không biết giây tiếp theo mình có bị chảy máu cam hay không.

Anh lấy điện thoại di động từ trong túi đồng phục ra và nói:

“Tôi có thể trao đổi với chị không?"

“いらっしゃいませ.”

Vài nam nữ thanh niên bước vào cửa hàng và chào anh ở quán bar: “Kazuya! "

Phó Hướng Hoan còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, cô cùng hắn nhìn về phía cửa.

“Tôi đến thăm các bạn đây!” Nam sinh dẫn đầu cười toe toét với mọi người ở quán bar.

Cô gái tóc ngắn chỉ vào chiếc bàn vuông hỏi: “Chúng ta ngồi ở bàn vuông đằng kia được không?”

Một cô gái tóc dài khác nhìn về phía ghế quầy bar: “Tôi muốn ngồi ở quầy bar, được không?”

"Xin lỗi, năm người các bạn không thể ngồi ở quầy bar... ...Một bàn vuông cũng được." Em gái của người bán hàng bối rối nhìn vài người.

Phó Hướng Hoan đi ra quán bar, chào hỏi: “Lão nhân sao lại tới đây?”

Lạc Nhân Quốc khoác tay hắn lên vai:

“Tôi nghe Chi Văn nói hôm nay ngươi đi làm, liền lôi kéo mấy người tới. thăm cậu."

Những người khác kéo ghế ngồi xuống, có một số cô gái nhìn chằm chằm vào Phó Hướng Hoan, không hề rời mắt khỏi anh.

"Tiền bối, ngài có món ăn phụ đặc biệt nào có thể ăn được không?" Cô gái thanh âm nghẹn ở cổ họng, trìu mến nhìn Phó Hướng Hoan.

Nụ cười trên môi Phó Hướng Hoan nhạt đi, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn một chút.

Chậc chậc...

Hắn đè nén trong lòng cảm giác bực tức.