Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Pháo Hôi Bạn Cùng Phòng Của Tổng Thụ Đam Mỹ Văn

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dù đang ở ngoài ban công rửa mặt, nhưng An Trình vẫn luôn chú ý đến cuộc trò chuyện giữa Bạch Khanh và Trần Hạ, nghe thấy câu hỏi này, trong lòng cười thầm, đúng là người này không có chút ý tứ gì cả.

Nụ cười trên môi Bạch Khanh cũng nhạt dần, ánh mắt rơi trở lại cuốn sổ tay tân sinh viên: "Bố mẹ mình chỉ là những người lao động bình thường thôi."

Trần Hạ lại cười: "Người lao động bình thường mà sao lại sắm được cây đàn Gibson, nếu mình không nhầm, đó phải là cây "Black Beauty" thuộc dòng Tom Murphy, giá không hề rẻ đâu."

Bạch Khanh lần này không đáp, chỉ cười nhạt vài tiếng.

Nhưng Trần Hạ vẫn không chịu buông tha: "Cậu nói thử đi, mình cũng nói cho cậu nghe. Bố mẹ mình đều làm trong ngành giáo dục."

Người luôn im lặng từ nãy đến giờ là Vương Khải Minh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng có phần thiếu tự tin: "Trần Hạ, nếu Bạch Khanh không muốn nói, thì cậu đừng hỏi nữa."

Trần Hạ cười, chặn ngay lời cậu ta: "Chúng ta là bạn cùng phòng, sau này sớm muộn gì cũng biết, chỉ là giờ biết sớm một chút thôi mà."

An Trình rửa mặt qua loa, đi ngang qua Bạch Khanh và Trần Hạ, rồi trở về chỗ của mình và kéo ghế ra.

Anh cố tình không nhấc ghế lên, khiến chân ghế chạm vào sàn đá hoa cương tạo ra âm thanh chói tai.

Phòng ngủ lại chìm vào im lặng, chỉ còn một mình An Trình bình thản ngồi xuống và đi giày.

Trần Hạ tự tin mình khá khéo léo trong giao tiếp, anh ta phá vỡ bầu không khí im lặng trước: "An Trình, lần sau cậu làm ơn nhẹ tay một chút, không thì tầng dưới sẽ phàn nàn đấy."

An Trình không đáp lại, dù sao tính cách của nhân vật này là lạnh lùng, không nói chuyện cũng là điều bình thường.

Đi giày xong, An Trình bước vài bước quanh giường, tình cờ dừng lại bên cạnh Bạch Khanh và Trần Hạ.

Anh giơ cổ tay lên nhìn chiếc đồng hồ cơ, kim chỉ năm giờ bốn mươi.

An Trình hỏi: "Đi ăn không?"

Sắc mặt Trần Hạ trở nên không tự nhiên: "Đi thôi, cũng đến giờ ăn rồi."

An Trình không thèm nhìn anh ta, giọng điệu lơ đãng: "Không hỏi cậu."

Đầu anh hơi nghiêng sang một bên, nhìn về phía Bạch Khanh đang ngồi trên ghế: "Bạch Khanh, đi không?"

Ký túc xá cách nhà ăn chỉ khoảng 200 mét, giữa hai nơi là một con đường thẳng tắp, mặt đường được lát gạch đá, hai bên trồng cây long não.

Ánh nắng chiếu xuyên qua tán cây, ve kêu râm ran ầm ĩ, trên đường thỉnh thoảng mới có người qua lại, An Trình và Bạch Khanh bước đi giữa những vệt nắng loang lổ chiếu xuống người.

Khi Bạch Khanh không để ý, An Trình thường xuyên liếc mắt nhìn trộm.

Khi ở trong phòng ngủ, Bạch Khanh phần lớn thời gian đều ngồi nên An Trình không cảm thấy gì, nhưng giờ khi đi bộ cùng nhau, anh mới chợt nhận ra: Là một tổng thụ trong truyện đam mỹ, chiều cao của Bạch Khanh có vẻ hơi cao quá, nhìn qua cũng xấp xỉ với An Trình, ít nhất cũng phải trên 1m82.

Bạch Khanh hơi nghiêng người, ánh sáng chiếu lên chiếc áo thun trắng của cậu tạo thành một vòng sáng nổi bật.

“Cảm ơn cậu đã giúp mình thoát khỏi tình huống khó xử khi nãy, bữa này để mình mời cậu nhé.”

“Không cần đâu.” An Trình giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Mình chỉ muốn tìm người đi ăn cùng thôi.”

Anh nhớ mang máng rằng gia đình của Bạch Khanh không khá giả, thậm chí có thể nói là nghèo khó.

Bạch Khanh mỉm cười, không ép buộc: “Cậu cũng học ngành Tài chính à?”

Thông thường, tân sinh viên của cùng một ngành sẽ được xếp vào cùng một ký túc xá, nhưng cũng có ngoại lệ.

An Trình nhớ lại một chút: “Ừ.”

“Vậy chắc chúng ta cùng lớp, khi nào chọn môn học thì hẹn nhau nhé.”

An Trình cũng đang có ý đó, vì thể chất của Bạch Khanh rất dễ thu hút những kẻ có ý đồ xấu, nếu anh không để ý kỹ, số tiền một tỷ sắp vào tay có thể sẽ bay mất.

An Trình đáp: “Ừm.”

Vừa bước vào nhà ăn, một luồng khí nóng ập vào mặt, giống như bước vào một nhà kính trồng rau, khiến người ta theo phản xạ nín thở và nhăn mặt.

Cô lao công ở cửa nhà ăn cũng đầy mồ hôi, cầm cuốn sổ nhỏ quạt: “Hôm nay điều hòa của nhà ăn bị hỏng, các em cố gắng chịu một chút nhé.”

Bảo sao trong này nhìn có vẻ ít người.

Bạch Khanh đã bước vào bên trong, làn da trắng lạnh của cậu nhìn như không bị nóng chút nào. Quay lại nhìn An Trình vẫn đứng yên tại chỗ, cậu hỏi: “Đi thôi, An Trình?”

Bữa ăn đầu tiên trong thế giới này của An Trình lại phải đối mặt với một hoàn cảnh khó chịu như vậy, trong lòng không khỏi xót xa.

May mắn là thức ăn cũng khá ngon, có nhiều món, lại hợp khẩu vị vùng Tây Nam.

Nhà ăn của Đại học Tài chính không cần thẻ, chỉ cần quét mặt để trả tiền. An Trình quét mặt mấy lần, lấy đồ ăn xong bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Bạch Khanh.
« Chương TrướcChương Tiếp »