Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 12: Đến Muộn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc dù gameshow mà Cố Thanh Trì sắp tham gia được Phan Tiểu Thành gọi là “đi về miền quê”, vị trí quả thực có chút thiên vị, nhưng thực sự là một nơi tốt, có núi và sông bao quanh, được trang trí theo thiên hướng nông trại châu Âu, nhìn có vẻ rất phong cách.

Tòa nhà nhỏ có hai tầng, tầng một là phòng khách, lối vào là quầy bar, sàn gỗ, bên cạnh còn có một cái bàn bên trên nó là một chiếc đàn piano cũ được chế tạo đặc biệt, vỏ được làm bằng gỗ.

Ánh sáng trong phòng không ổn định, nhưng chủ nhân là người rất có gu thẩm mỹ và tạo cảm giác như một quán rượu thời Trung cổ.

Chắc do đang quay chương trình nên trong nhà không có gì ngoài những đồ đạc cần thiết.

Có năm phòng ngủ trên tầng hai, một phòng ngủ chính và những phòng còn lại là phòng ngủ phụ.

Gameshow bắt đầu bấm máy ngay khi khách bước vào cửa để có được phản ứng tự nhiên nhất, về cơ bản chỉ có máy quay và nhân viên cố gắng không xuất hiện ngoại trừ các nhiệm vụ đăng bài.

Ngoại trừ phòng ngủ và phòng tắm không có camera, hầu như mọi góc khuất đều được lắp đặt âm thầm, ê-kíp chương trình không ngại làm phiền, vì sợ không kịp chụp những điểm bất ngờ.

Để giảm bớt sự mất cảnh giác của khách mời, họ còn đặt hai camera rất rõ ràng ở trung tâm phòng khách và ngoài hành lang.

Tuy nhiên, cách sắp xếp chương trình thực sự rất mới mẻ, mỗi chuyên mục mời đều có khách mới, tìm địa điểm khác nhau và sắp xếp những tình huống khác nhau.

Tổ chương trình đang chờ mọi người chuẩn bị xong mới bắt đầu buổi thứ nhất, lúc này ba người đã tới và đều đang trong phòng khách.

Tổ chương trình đang trong một căn phòng ở góc tầng một, cố gắng ẩn mình.

Ở mỗi chương trình, khách mời sẽ không biết ai sẽ tham gia, ban tổ chức thì khác.

Hai người phụ trách nhìn danh sách rồi tán ngẫu.

“Kỳ này có thể mời Tạ Lục Dữ, tôi thấy xếp hạng sẽ phải tăng lên một lần nữa.”

“Cũng không có gì ngạc nhiên, tôi chỉ có chút khó hiểu, cậu nói xem, này là Cố gì, lai lịch gì, chưa từng nghe qua, một chút tiếng tăm cũng không có.”

“Haizz, quản nhiều làm gì, chúng ta ghi hình là được, còn có thể là dạng gì chứ, 80% là gà cưng nhà ai đến tạo không khí nếu không thì là người mới đi bằng cửa sau.”

“Thế này không phải sợ rằng chương trình sẽ thành thảm họa chứ.”

“Có điện thoại đến báo là chiếc xe được cử đi đón khách mời đã hỏng.”

Một người khác vỗ vỗ danh sách, tiếp lời.

“Ảnh đế Tạ đi xe của mình, tám phần cũng sắp đến nơi rồi, cho nên sẽ là chiếc cuối cùng đến nơi.

Bọn họ quá mức đăc biệt, tất cả từng người trong đó đều không phải dạng dễ đối phó, trẻ tuổi có tiếng tăm, không biết đứng vững được ở đâu, từng người đều quan trọng.

Chờ nữa thì không tốt lắm, bắt đầu trò chơi đã gặp khó khăn, nếu chúng ta tìm được người tài trợ không có vấn đề gì, đừng lo lắng, không gây ảnh hưởng gì đâu.”

Lúc này ba vị khách vừa tới đang tán ngẫu trong phòng khách chính, cả ba nguồi đều là người trẻ tuổi, cùng là diễn viên trẻ mới nổi, người thấp nhất cũng là hạng hai.

Người buộc tóc đuôi ngựa là Trần Duyệt Nhiên, cô ấy có dáng vẻ như một em gái nhỏ dễ thương với lúm đồng tiền bên má trái để lộ ra khi cười.

Người có tóc uốn sóng với bộ váy ngắn và đôi giày cao gót là Chu Doanh Doanh.

Ngoài ra còn một cậu thiếu niên, Hoàng Hãn Vũ, người đã xuất hiện lần đầu trong chương trình tìm kiếm tài năng mới đây, từ đầu đến chân đều là đồ hiệu.

Hoàng Hãn Vũ dựa vào lưng ghế sô pha ôm cánh tay, có chút sốt ruột chờ đợi.

“Mọi người nói xem, hai người còn lại là ai? Giờ này còn chưa tới.”

Vừa dứt lời.

Cánh cửa được đẩy ra, người vào mở cả hai cánh cửa như thể đang ở nhà.

“Trong phòng này u ám thế, mở toang ra cho thông thoáng.”

Trần Duyệt Nhiên khe khẽ thốt lên.

“Thầy Tạ!”

Cả ba người đều đứng dậy.

Tạ Lục Dữ kéo vali đi vào, toàn thân mặc trang phục riêng, quần jean rách kết hợp với áo len đen cộc tay, không có gì cầu kỳ, ngoại trừ trước ngực có một hoa văn, đường nét tuyệt đẹp của cánh tay được lộ ra.

Ăn mặc như thanh niên trẻ tuổi rất giản dị.

Đó là lý do mà những người nổi tiếng nam thường giữ một độ dài nhất định của tóc để dễ dàng tạo kiểu tóc.

Tuy nhiên phần trên của Tạ Lục Dữ có cạo một đoạn, để mọc lại thì lâu, hiện tại vẫn còn là một đường nhỏ.

Khuôn mặt của Tạ Lục Dữ rất góc cạnh, có một đường cạo nhỏ trông rất ngầu, khí thế so với trước càng mạnh hơn, ánh mắt sắc bén lướt qua như có thể làm chết người.

Hắn ban đầu cũng là vì kiểu tóc thịnh hành này mà thuận tiện được nhận trở thành người đại diện cao cấp.

Bởi vì nhà thiết kế của họ rất thích ngoại hình của hắn, nếu Tạ Lục Dữ khăng khăng không muốn trở thành người mẫu, nói không chừng tiết mục cuối cùng của buổi trình diễn mở màn hắn lên sàn rồi.

Nói chung, lần này Tạ Lục Dữ ăn mặc rất tùy ý.

Nhưng dù Tạ Lục Dữ có mặc như thế nào đi chăng nữa thì với thân hình cân đối, dôi chân dài miên man cộng thêm gương mặt đó, trong phút chốc hắn có thể lên trang bìa tạp chí thời trang.

“Mọi người đứng lên làm gì, ngồi cả đi.”

Tạ Lục Dữ tuổi không chênh lệch nhiều so với bọn họ, cũng chỉ lớn hơn bốn năm tuổi, nhưng đã được sắp xếp ngồi ở chỗ đó, khí thế hùng cường, tự nhiên cảm thấy có sự áp lực.

Ba người rõ ràng là nhiều quy củ, rõ ràng nhất chính là ngay từ đầu đã giả bộ lạnh nhạt, Hoàng Hãn Vũ không ngồi dựa vào sofa nữa, ngoan ngoãn ngồi ở trên sofa.

Tạ Lục Dữ giống như đang ở nhà mình, đi ra sau tìm được một cái ghế sofa.

Trần Duyệt Nhiên đỏ mặt.

“Thầy Tạ, em là fan của anh__”

Tạ Lục Dữ dùng tay ra hiệu.

“Tôi biết, dõi theo con đường phát triển của tôi phải không, tôi cho em chữ ký với bắt tay cũng không thành vấn đề, vừa hay tôi với lão Quách bằng tuổi.”

Tạ Lục Dữ nhấn mạnh.

“Tôi đại diện cho tài năng thế hệ mới với anh ấy là bạn bè thân tình lâu năm.”

Lão Quách theo lời của Tạ Lục Dữ cũng là một diễn viên, năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, gần năm mươi, là một diễn viên gạo cội, một người rất hiểu biết, cùng với hắn đều quái gở, mà miệng mép vô cùng nhanh nhẹn, đặt hai người gần nhau nói chuyện giống như đang mỉa mai nhau.

Ngay sau đó, trường quay trở nên nóng hơn, ba người cũng tích cực rôm rả , dù sao cũng là một gameshow, máy quay đều ghi hình mọi lúc, nên phải thể hiện nhiều để người ta nhớ đến mình.

Không lâu sau, một nhân viên đi vào, nói gì đó với nhân viên phụ trách sắp xếp nhiệm vụ.

Nhân viên đeo găng tay trắng và cầm thẻ nhiệm vụ thông báo.

“Vị khách cuối cùng gặp sự cố trên đường, anh ấy sẽ đến sau khoảng nửa tiếng nữa.

Trước hết, chúng ta hãy chuyển sang phân đoạn tiếp theo.”

Anh ta dang một tay mời mọi người đi lên tầng hai.

“Đã đến lúc chọn phòng rồi.”

Tầng hai tổng cộng có năm phòng, một phòng ngủ chính, bốn phòng ngủ phụ, trong đó có hai phòng có ánh nắng chiếu và hai phòng có bóng râm, còn có một phòng có bóng râm gần nhà vệ sinh.

Nhân viên lần lượt giới thiệu, anh ta mở cửa phòng ngủ chính trước.

“Phòng ngủ chính hướng ra mặt trời và có không gian rộng nhất, có giường cỡ lớn và phòng tắm riêng biệt.”

Tạ Lục Dữ chưa kịp nói thì cả ba đã tiếp tục nói chuyện.

“Tất nhiên phòng ngủ chính là của anh Tạ rồi.”

Tạ Lục Dữ cũng không từ chối, nếu hắn không ở, trong ba người này rất dễ dàng chọn ra một người.

Mà khi hắn nghe giới thiệu vừa nãy có nhắc đến phòng tắm riêng, hắn đại khái cũng đoán được, kế tiếp để mà nói không có sự chuẩn bị thì không có cái phòng riêng ấy.

Tạ Lục Dữ không có yêu cầu gì khác, phòng lớn hay không không quan trọng, nhưng nhất định phải có phòng tắm riêng.

Việc hắn dùng chung phòng tắm với người khác là chuyện không thể nào.

Đó là điều không thể trong cuộc sống này.

Nhân viên tiếp tục giới thiệu.

“Cách bài trí của hai phòng có ánh nắng ở đây cơ bản giống nhau, có phòng tắm riêng biệt, hai phòng ở trong bóng râm này cũng không khác biệt mấy, chỉ khác là không có vách ngăn riêng.”

Hoàng Hãn Vũ chủ động nhường, hào phóng nói.

“Ưu tiên phụ nữ, có phòng riêng sẽ tiện hơn, em sẽ dùng phòng đó.”

Anh ấy đang chỉ đến cái phòng xa nhà vệ sinh hơn.

Phòng gần nhà vệ sinh sát góc, không cần xem cũng biết chọn cái nào.

Nhân viên từ tầng một chạy lên.

“Vị khách cuối cũng đã tới rồi, giờ có thể xuống lầu tiến hành phân cảnh hai.”

Tạ Lục Dữ không nghĩ gì đi xuống lầu trước.

Hắn vừa đi, Chu Doanh Doanh liền tắt nụ cười trên mặt, thần sắc trùng xuống: “Giờ mới đến, địa vị lớn thế nào vậy.”

Hai người còn lại tuy không nói nhưng lại có vẻ đồng tình.

.
« Chương TrướcChương Tiếp »