Chương 11

"Hạ Hạ? Tại sao lúc trước cha gọi điện thoại con lại đột nhiên cúp máy thế?"

Hạ Hạ không muốn nói nhiều lời với người cha tệ bạc này, cậu bé cũng không có người cha hung dữ như vậy, vì thế trực tiếp nói ra mục đích của mình.

"Ba ba dẫn con đi mua quần áo, cha nhanh cho ba ba của con một chút tiền."

"Hạ Hạ, cha cảm thấy... Có lẽ con không thích hợp để đi theo cậu ta, sinh sống cùng cậu ta cho lắm."

Suy nghĩ này đã chiếm cứ trong đầu của Vệ Ngữ Đường trong một khoảng thời gian rất lâu, hắn thật lòng cảm thấy người có tính cách giống như Sở Thanh sẽ không thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ.

"Cha đừng hòng nghĩ đến chuyện cướp con đi từ chỗ của ba ba nữa."

Vừa nghe thấy cha nói muốn tách mình và ba ba ra, Hạ Hạ đã tức giận đến mức âm lượng lớn hơn không ít.

"Không phải cướp đi, Hạ Hạ, nếu như con bằng lòng đi theo cha trở về, con sẽ có thể có được hoàn cảnh sống rất tốt đẹp."

Lần trước, khi Vệ Ngữ Đường mang theo đồ đạc đến thăm Hạ Hạ, hắn đã thấy trên bàn cơm vẫn còn hộp cơm bán ngoài chưa kịp thu dọn sạch sẽ, không biết đã để ở đó bao lâu rồi.

Hạ Hạ mới lớn như vậy, hơn nữa còn là trong giai đoạn cơ thể phát triển, đi theo bên cạnh Sở Thanh ngoại trừ mì ăn liền ra thì cũng là đồ ăn ngoài, ăn mặc ngủ nghỉ không giống như lành mạnh cho lắm.

"Không muốn, con không muốn, cha rất hư hỏng."

Sau khi nói xong câu đó, Hạ Hạ tức giận cúp điện thoại luôn, ném điện thoại di động xuống chạy đến phòng bếp ôm lấy chân của ba ba cậu bé, sợ ba ba sẽ thỏa hiệp bởi vì tiền của tên đàn ông tệ bạc kia cho.

Trong nồi, âm thanh của dầu nóng tiếp xúc với rau dưa vang lên rất lớn, vừa rồi Sở Thanh ngược lại có nghe thấy giọng nói của Hạ Hạ, nhưng cậu không nghe rõ ràng được cậu bé đã nói những gì.

Sau khi Hạ Hạ lại đây thì cậu tắt bếp đi, xúc thức ăn vào trong chén đĩa, hỏi han:

"Làm sao vậy Hạ Hạ?"

Trên người Sở Thanh mặc áo phông màu trắng, lúc cúi đầu nhìn về phía Hạ Hạ lại khiến cho Hạ Hạ không kìm được khịt khịt mũi.

"Ba ba... Ba chờ con lớn lên, con lớn lên sẽ trở nên rất lợi hại, như vậy là có thể kiếm tiền nuôi ba ba rồi."

Tuy rằng hiện tại cậu bé vẫn chưa đủ lợi hại bằng cha mình, nhưng Hạ Hạ cảm thấy chờ sau khi mình lớn lên chắc chắn sẽ có thể lợi hại hơn, chỉ cần ba ba bằng lòng đợi cậu bé thêm một khoảng thời gian nữa thôi.

"Được, ba chờ con lớn lên, bây giờ Hạ Hạ vẫn còn là một bạn nhỏ, Hạ Hạ có thể lấy giúp ba đôi đũa được không?"

"Được ạ!"

Sở Thanh nhìn bóng dáng bận rộn không ngừng chạy ra chạy vào của Hạ Hạ, không nghĩ thông suốt được trong đầu của tên nhóc này suốt một ngày qua toàn suy nghĩ cái gì, đột nhiên phát ra mấy lời nói quả thực làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.

Đợi đến buổi tối, sau khi dỗ Hạ Hạ ngủ xong, Sở Thanh dự định đi cho quần áo vào trong máy giặt quần áo, đúng lúc này thì điện thoại di động vang lên.

Cậu lau giọt nước dính trên tay, sau khi mở khóa thì thấy là Vệ Ngữ Đường gọi điện thoại tới cho cậu.