Chương 32

“Cái này phải nói trước nhé, nếu nhóc con này vẽ bậy vẽ bạ trên tường, hai ngươi sẽ phải bồi thường tiền đấy.”

“Chú ơi, Hạ Hạ sẽ không vẽ bậy đâu, Hạ Hạ ngoan mà.”

Hạ Hạ nũng nịu nói ra khiến cho sắc mặt của ông chú mang dép lê cũng dịu đi đôi chút, hừ một tiếng rồi nói.

“Vậy thì tốt.”

Nhà ở tầng ba, không có thang máy, hầu hết là các phụ huynh đi cùng con cái, trên tường hành lang còn thấy dấu vết màu nước đã được lau sạch.

Chủ nhà dùng chìa khóa mở cửa, người thuê trước đã rời đi, dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.

Không gian phòng bếp rất lớn, có hai phòng ngủ một lớn một nhỏ, không được hoàn hảo chính là không có phòng làm việc riêng, không gian phòng khách cũng không lớn.

“Hạ Hạ thích không?”

“Ưm! Thích ạ.”

Lúc nói chuyện Hạ Hạ cũng đã chạy tới bên ngoài ban công, bắt đầu sắp xếp chỗ cho rùa nhỏ và cá vàng của mình.

Tiền thuê nhà nằm trong phạm vi tiếp nhận của Sở Thanh, chủ nhà thấy bọn họ không khó ở chung, nên dẫn theo bọn họ trở về nhà mình, lấy ra hợp đồng thuê nhà đã sớm chuẩn bị sẵn.

“Ba ơi, sau này chúng ta sẽ sống ở đây sao?”

“Đúng rồi, đợi vài ngày nữa ba sẽ dẫn con đi xem trường mẫu giáo, hơn một tháng nữa, Hạ Hạ nhà chúng ta sẽ là một học sinh lớp mẫu giáo bé rồi.”

Sau đó Sở Thanh lau mồ hôi trên trán, kéo thấp chiếc mũ che nắng của Hạ Hạ xuống.

Phát hiện làn da trắng sữa của cậu bé bị phơi nắng hơi đỏ, cậu đưa Hạ Hạ đến đứng ở trạm xe buýt ven đường một lúc, hối hận vì hôm nay mình ra ngoài mà không mang theo ô che nắng.

Ngày chuyển nhà Sở Thanh thuê một công ty dịch vụ chuyển nhà, bận rộn từ sáng sớm đến tối muộn, sau khi tiễn người của công ty chuyển nhà ra về, Sở Thanh ngồi xuống ghế, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Vừa bước ra từ phòng của mình, Hạ Hạ nhìn thấy cảnh này, vội ôm lấy cổ Sở Thanh từ phía sau, dí má vào má ba mình.

“Ba ơi, ba vất vả rồi.”

Sở Thanh mở mắt, nhìn Hạ Hạ đang ở ngay trước mặt, lại gần hôn cậu bé một cái, nhẹ giọng đáp:

“Không vất vả, chỉ hơi mệt thôi, tối nay gọi đồ ăn bên ngoài ăn được không?”

“Được ạ, con muốn ăn mì sợi.”

Lúc này Sở Thanh không muốn lại đi chợ mua thức ăn, về nhà lại phải dọn dẹp đồ dùng nhà bếp để chuẩn bị bữa tối, nên cậu lấy điện thoại chọn một quán có đánh giá tốt và gọi hai phần mì bò.

Mấy ngày nay cậu đã căn cứ vào điều kiện của nguyên chủ viết xong sơ yếu lý lịch, gửi tới mấy công ty khác nhau, trong đó có ba công ty liên hệ với cậu đi phỏng vấn.

Nhà trẻ bên kia cũng nhờ chủ nhà hỗ trợ hỏi thăm giúp đỡ, Hạ Hạ có thể đi học mẫu giáo. Trong thời gian tới, mọi việc cần làm đã được sắp xếp ổn thỏa.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Hạ chuyển ghế qua đệm chân, kiễng chân lên nhìn ra ngoài, thấy đúng là anh giao hàng mới mở cửa.

“Cảm ơn chú.”

“Ba ơi, ra ăn cơm thôi nào.”

Bàn ăn trong phòng khách còn chưa kịp mua, hai ba con đành tạm thời đặt hộp cơm lên ghế.

Phần của Hạ Hạ không thêm ớt, nhưng sau khi ăn no nửa chừng, ánh mắt của cậu bé lại không tự chủ nhìn vào bát của ba.